Anh Bạn Trai 2000 Tuổi Nhà Tôi

Editor: Lão Đường

Sau khi nhìn thấy bộ dáng cô gái trên ghế sô pha, trán Trình Quân lấm tấm mồ hôi.

Đó là cô gái thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ gần đây của anh. Trình Quân nuốt nước bọt, bàn tay dùng sức nắm chặt cạnh bàn đến mức trắng bệch. Sau khi phản ứng lại, Trình Quân lấy bút chọc mạnh vào mu bàn tay.

Đau.

Đây không phải là mơ.

Thẩm Ngưng ngồi trên ghế sô pha lấy tay che mắt vì bị ánh sáng của bóng đèn chiếu vào. Cô nhớ rõ vừa rồi trời vẫn còn đang tối vậy mà chỉ trong nháy mắt lại sáng như ban ngày.

Sau khi ánh mắt đã dần thích ứng được với ánh sáng, cô mới chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, bắt đầu nhìn xem tình hình hiện tại.

Đồ đạc và vật dụng xung quanh đều vô cùng kỳ lạ, chiếc ghế cô đang ngồi cũng êm ái một cách bất ngờ, rõ ràng nơi này không phải trong cung.

Thẩm Ngưng có chút mơ hồ, vừa nãy cô còn đang ngồi trên ghế dài trong ngự hoa viên, vừa mới chợp mắt một lát thôi mà khi mở mắt ra đã thành như thế này.

Cô hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi chỗ bàn đối diện. Là một người đàn ông tóc ngắn, quần áo quái dị, sắc mặt lạnh như băng.

" Ngươi/cô là ai?"

" Đây là nơi nào?"

Hai âm thanh đồng thời vang lên.

Trình Quân hỏi lại một lần nữa: " Cô là ai?"

" Ta tên Thẩm Ngưng."

Trình Quân biểu cảm dọa người, hỏi lại: "Cô là ai? Sao lại xuất hiện trong nhà tôi? Vào đây bằng cách nào?"

Thẩm Ngưng dĩ nhiên nghe ra giọng điệu không mấy thân thiện của người này, nhưng cô cũng đâu có biết chuyện gì đang xảy ra.

Người đàn ông bước vài bước đi đến trước mặt cô, bởi vì chiều cao chênh lệch nên che khuất đi một vùng ánh sáng, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ buộc cô phải trả lời câu hỏi kia.

Thẩm Ngưng cứng người, hơi trở trì trệ, tim đập rất nhanh, theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

Nếu trước mặt là người tốt, chắc sẽ không vì thân phận mà làm hại cô.

Nhưng nếu là người xấu, Thẩm Ngưng thật không dám tưởng tượng hậu quả.

Cô mấp máy môi nhưng không nói ra được lời nào, mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi, dưới áp lực vô hình của người đàn ông, Thẩm Ngưng nghiến răng nói ra sự thật: " Ta, ta tên Thẩm Ngưng, là Tứ công chúa Thẩm quốc. Ta không biết vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này."

Cô nói có chút gấp gáp, giọng nói run run, ngực thì phập phồng, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Trình Quân nghe được câu trả lời, lông mày nhíu lại. Anh tiến lại gần, nhìn kỹ cô gái trước mặt, ngay cả quần áo cũng giống hệt người trong giấc mơ.

Trình Quân mở miệng: " Tôi chưa từng nghe qua có triều đại Thẩm quốc nào, mặc kệ cô có mục đích gì, tôi không muốn xuống tay với phụ nữ."

Trình Quân không muốn nói lời vô nghĩa, bước đến một tay mở cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Ngưng.

Thẩm Ngưng hơi suy tư, cô đâu có nói dối.

Nhưng nơi này quả thật không phải hoàng cung hoặc có thể nói không phải thời đại cô đã sống, chẳng lẽ vẫn đang trong giấc mộng.

Chắc chỉ là một giấc mộng thôi.

Nghĩ đến đây, cô cúi đầu không để ý đến người đàn ông kỳ quái xuất hiện trong giấc mơ của mình, vươn tay lấy một chiếc trâm cài trên búi tóc, nhẹ nhàng đâm vào mu bàn tay.

Đau quá!

Cô ngẩng đầu lên nhìn, sao vẫn chưa tỉnh dậy.

Vẫn kiên trì tiếp tục đâm trâm cài, đến nỗi mu bàn tay trắng nõn đỏ lên. Những giọt nước mắt như hạt trân châu rơi thẳng xuống mu bàn tay.

Thẩm Ngưng cài trâm lên tóc, khẽ ngẩng đầu, khịt khịt mũi vài cái, khuôn mặt sợ hãi, run rẩy nhìn Trình Quân nói: " Công tử, ta có thể hỏi công tử hiện tại là thời đại nào không?"

Trình Quân nghe xong câu hỏi thì nghẹn họng, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Trong lòng liền 'lộp độp' một tiếng, những giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt chực trào ra, bị nhìn chằm chằm đến nỗi cô không biết đặt tay đặt chân chỗ nào cho phải.

Thẩm Ngưng nhìn ra được sự không kiên nhẫn trong ánh mắt của Trình Quân, đưa tay áo lau nước mắt, cô buộc mình phải thật bình tĩnh: " Công tử, ta lấy tính mạng ra thề, những lời nãy giờ ta nói không có nửa phần giả dối."

Cô dựng thẳng ba ngón tay lên thề.

Giờ phút này Trình Quân không thể dùng lý trí để phân tích lời nói thật giả của cô, trong đầu lặp đi lặp lại những giấc mơ có liên quan đến cô, cánh rừng kia, con đường kia, đám lá vàng kia nữa.

Nhìn vẻ mặt hơi thả lỏng của Trình Quân, Thẩm Ngưng nắm lấy thời cơ, thừa thắng xông lên.

Giọng cô trở nên thành khẩn hơn: " Ta chỉ xin ngủ nhờ ở nơi này, ta thề không có bất cứ ý xấu cũng như mục đích nào cả. Nếu thật sự ta đến từ mấy ngàn năm trước, chỉ mong công tử có thể tạm thời lưu ta lại nơi này."

Đôi mắt toàn nước trông rất đáng thương.

Trình Quân cảm thấy cô đang sử dụng mỹ nhân kế với mình.

Nhưng không thể phủ nhận, khuôn mặt của cô quả thực khiến cho người ta không thể rời mắt được. So với Trình Nhiễm, em gái của anh, thì cô gái này rõ ràng thanh tú xinh đẹp hơn rất nhiều, đặc biệt là đôi mắt mơ màng chứa đầy nước kia, con ngươi đen láy to tròn như ngọc.

Trình Quân không thích thế này.

Anh bất giác kéo tay Thẩm Ngưng đi xuống dưới lầu.

Ngay khi cửa phòng khách mở ra, Trình Quân bực bội lấy một chiếc áo khoác được treo ở hành lang ném xuống cho cô, không nói hai lời thẳng tay đóng sầm cửa.

Trình Quân nhẹ nhàng thở ra, đi lên thư phòng lầu hai, định sẽ lấy chìa khóa xe rời khỏi đây.

Căn biệt thự quái dị, thật sự khiến anh cảm thấy có chút e dè.

Nếu người phụ nữ kia còn chưa đi, anh có thể đưa cô ta đến đồn cảnh sát hoặc một nơi khác.

Lông mày Trình Quân vẫn chưa giãn ra, ngay khi anh mở cửa ra, tay nắm cửa lập tức nổi gân xanh.

" Ta, ta..." Thẩm Ngưng khoác áo khoác lông vũ, từ trên sô pha đứng dậy, ấp úng mãi không nói nên lời.

Mặc dù anh cực kỳ không muốn tin vào những thứ đang diễn ra trước mắt mình, nhưng cái suy nghĩ vớ vẩn đó vẫn xuất hiện trong đầu anh.

Vì vậy, Trình Quân lại một lần nữa dẫn Thẩm Ngưng xuống lầu.

Trước khi lên lầu và mở cửa phòng làm việc, anh hít một hơi thật sâu.

Lần này Thẩm Ngưng không ngồi trên ghế sô pha mà tự giác đứng lên, rụt rè nói: " Ta không biết tại sao nhưng chỉ trong chớp mắt ta liền trở lại nơi này."

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hơn nữa cửa cũng đã đóng chặt.

Trình Quân hiểu rõ điều này là không thể nhưng anh đã bị hiện thực đánh bại. Anh buông tay nắm cửa, thận trọng nhìn Thẩm Ngưng thật lâu nhưng không hề lên tiếng.

Cuối cùng, Trình Quân cũng mở miệng nói: " Chỉ cho cô ngủ nhờ đêm nay. Ngày hôm sau rời đi ngay lập tức."

Mặt Thẩm Ngưng lộ vẻ vui mừng, không khỏi tiến lên hai bước. Sau đó ý thức được hành động không thích hợp, liền lùi lại, gật đầu nói: " Đa tạ công tử."

Tuy rằng chỉ cho cô ngủ lại một đêm nhưng Trình Quân vẫn không nhịn được, mở miệng sửa lại cho đúng: " Đừng gọi tôi là công tử."

" Thế xưng hô với công tử thế nào?"

"..."

" Ân nhân?" Thẩm Ngưng do dự nói.

"..."

" Trình tiên sinh."

Tiên sinh?

Thẩm Ngưng nhìn quanh bốn phía, phát hiện thư phòng này có rất nhiều sách, xem ra nơi mình đến là nhà của một lão sư kiến thức uyên thâm.

*Vào thời Minh Thanh thì thầy giáo được gọi là 先生 (tiên sinh). Ngoài ra tiên sinh còn có một nghĩa khác là 'chồng' nữa đấy hí hí.

Cô mỉm cười biết ơn, giọng nói mang theo vài phần kính trọng, nhẹ nhàng nói: " Được, Trình tiên sinh."

Trình Quân không thể hiểu được nụ cười mang theo dáng vẻ đầy sự tôn kính dành cho người lớn tuổi kia của cô là như thế nào? Còn có ánh mắt ngưỡng mộ kia nữa?

Trình Quân cau mày nói: " Cô... ngủ phòng cho khách."

Trước khi nghe được câu trả lời, anh còn bổ sung thêm một câu: " Đừng cười với tôi."

Thẩm Ngưng lập tức thu lại ý cười, cái hiểu cái không gật gật đầu: " Tôi không biết gì về nơi này, Trình tiên sinh có thể dẫn tôi đến đó không?"

Trình Quân có chút bực bội nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thận trọng, ăn nói rụt rè kia của cô thì cũng không thể thốt ra được lời nói tuyệt tình, đôi chân dài sải bước đi ra ngoài.

Thẩm Ngưng theo sát phía sau. Tгuyệ𝓃‎ hay?‎ Tìm‎ 𝓃gay‎ 𝒕гa𝓃g‎ chí𝓃h‎ {‎ Tг𝑈mT‎ гuy𝔢𝓃.𝒱𝑵‎ }

Khi Trình Quân ở nhà một mình, anh không có thói quen bật điện hành lang.

Thẩm Ngưng cắn môi dưới, tối quá, cô sợ tối.

Sàn nhà, cửa ra vào và những bức tường hoàn toàn khác so với thời đại của cô.

Cô vừa đi vừa mơ màng nghĩ.

Bước chân của Trình Quân dừng lại.

Thẩm Ngưng ' A' một tiếng, xém chút nữa là đụng phải anh, Trình Quân nhíu mày không vui, quay đầu nhìn cô.

Thẩm Ngưng xấu hổ cười gượng gạo.

Trình Quân bật công tắc, cả căn phòng lập tức bừng sáng. Anh nhìn lướt qua tấm thảm mỏng trên giường, mày nhăn càng sâu.

May mà có hệ thống sưởi ấm áp, nếu không thì cũng không còn cái chăn bông nào cho cô.

Anh cũng phải thừa nhận rằng, nơi này thật sự không giống một căn nhà có người ở.

Thẩm Ngưng bắt gặp vẻ mặt đang cau có của anh, thầm nghĩ không biết cô lại làm sai gì rồi nên nhẹ tay nhẹ chân bước đến ngồi bên mép giường, không dám nhiều lời.

Trình Quân thấy thế, xoay người rời đi, đang định đóng cửa thì đột nhiên quay đầu lại.

Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời tò mò nhìn xung quanh kia của cô, anh lên tiếng cảnh cáo: " Tôi không thích người khác làm lộn xộn phòng của tôi."

Thẩm Ngưng nhanh chóng thu bàn tay đang định sờ vào chiếc đèn ngủ đặt ở đầu giường, trong giọng tràn đầy vẻ có lỗi: " Tôi hiểu rồi."

Sau đó lên giường nằm ngay ngắn.

Hôm nay Thẩm Ngưng còn chưa kịp tắm rửa, cả người đều cảm thấy khó chịu. Nhưng cô sợ lại làm phiền Trình Quân nên đành từ bỏ.

Trong đêm tối tĩnh mịch khiến cho những suy nghĩ trong đầu cô cứ thế trỗi dậy, những cảm xúc đan xem lẫn lộn.

Thật kỳ quái là cô lại cảm thấy vui vẻ, ngoại trừ việc có hơi sợ hãi vì không rõ đây là thời đại nào, nhưng tận sâu trong đáy lòng cô lại không muốn tìm đường quay về hoàng cung.

Nếu là người khác, đừng nói là công chúa cao quý của một vương triều, ngay cả có là con gái của nhà thường dân, sợ rằng cũng sẽ liều mạng tìm mọi cách để có thể trở về.

Nhưng cô lại khác.

Ngạch nương thì mất sớm, sau khi biết chuyện cô sẽ là đối tượng được đưa đi hòa thân, cô thậm chí còn tìm mọi cách để cho nha hoàn thân cận của mình xuất cung một cách an toàn.

Thẩm Ngưng chầm chậm trở mình, số ngân lượng cô đưa cho Bình An có lẽ đủ cho cô ấy sống phần đời còn lại mà không cần phải lo cơm áo gạo tiền.

Nếu nói điều khiến cô lo lắng có lẽ là an nguy của bá tánh hai nước. Nhưng chuyện cũng đã đến nước này, vẫn còn sáu công chúa, có thể chọn một người trong số đó.

Nghĩ đến đây, nỗi lo lắng cuối cùng trong lòng cô cũng tan biến. Thậm chí, không thể phủ nhận rằng trái tim cô đang tràn ngập mong đợi về tương lai phía trước.

Cô đến thời đại này, phải chăng ông trời ban cho cô một khởi đầu mới?

Nghĩ đến điều đó, Thẩm Ngưng cũng dần dần chìm vào giấc ngủ ở một thời đại xa lạ này.

Nhiệt độ thích hợp, giường êm chăn ấm, dường như cô đang chìm trong giấc mộng đẹp đẽ khiến cô khẽ mỉm cười trong giấc ngủ say.

Căn biệt thự này, thậm chí là Trần Vân Phương hay em gái Trình Nhiễm của anh cũng chưa từng ở lại đây quá lâu.

Vậy mà ngay lúc này có một người phụ nữ kỳ lạ đang ngủ trong nhà của anh.

Cực kỳ không tốt.

Trình Quân gần như thức trắng đêm không thể chợp mắt nổi.

Trình Quân mở cửa phòng ngủ với đôi mắt thâm quầng, còn chưa kịp ngáp thì bị người đứng chỗ cầu thang làm cho giật mình.

Rạng đông vừa mới ló dạng, trong không gian tối mịt, có vài tia sáng xuyên qua lớp rèm mỏng, chiếu thẳng lên bộ váy dài của Thẩm Ngưng cùng với mái tóc đen dài đến eo.

Có cảm giác như thiếu nữ u hồn.

Trời vẫn còn tối nên Thẩm Ngưng không nhìn rõ vẻ mặt xám xịt của Trình Quân, tươi cười nói: " Chào buổi sáng, Trình tiên sinh."

Trình Quân trực tiếp lướt qua cô đi xuống lầu.

Không nói lời nào.

Thẩm Ngưng da mặt mỏng, sửng sốt một chút, nhận ra có lẽ Trình tiên sinh vẫn còn khó chịu với mình, vì thế đưa tay nâng váy, cẩn thận xuống lầu.

Cầu thang ở đây còn tinh xảo hơn cả trong hoàng cung.

Một tiếng ' tách', chiếc đèn chùm pha lê ở giữa phòng khách đột nhiên bừng sáng.

Thẩm Ngưng ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra ánh sáng, ánh đèn bị những mảnh pha lê khúc xạ tán ra khắp nơi, tuy rằng rất sáng nhưng không quá chói mắt, cho cô một cảm giác rất huy hoàng, rất rực rỡ.

Cô tự hiểu trong lòng rằng nhà Trình tiên sinh rất giàu có.

Trình Quân ngồi trên ghế sô pha xoa xoa huyệt thái dương, toàn thân đều tỏa ra luồng khí cảnh báo đừng ai đến gần.

Thẩm Ngưng cũng cảm giác được điều này, giống như con thỏ nhỏ rón ra rón rén, ngồi lên chiếc sô pha đối diện anh.

Khóe môi cô mím lại nhưng lại giống như đang cười.

" Cô cười cái gì?" Trình Quân hỏi.

Thẩm Ngưng lập tức nâng mí mắt, mím chặt môi lại: " Trình tiên sinh, tôi không có cười."

Khi cô mím môi, khóe miệng càng nhếch lên cao hơn.

"... Tôi cũng đâu có mù? Cô không cười, tại sao khóe miệng lại nhếch lên?" Giọng điệu của Trình Quân càng thêm tệ hơn.

Thẩm Ngưng vội vàng giải thích: " Trình tiên sinh, mặt tôi từ khi sinh ra đến giờ đều hay mỉm cười như vậy rồi, tôi thật không cố ý cười anh đâu!"

Trình Quân ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, lúc này lông mày mới giãn ra.

Rõ ràng giống hệt như đang nhếch miệng cười anh.

Trời vẫn còn sớm, cả đêm hôm qua Trình Quân chỉ suy nghĩ đến việc nên giải quyết cô gái này như thế nào.

Anh đã lên kế hoạch thế này: nếu ngủ một giấc thức dậy không nhìn cô đâu thì anh xem như đó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng nếu như cô vẫn còn ở đây thì chính là tình huống khó giải quyết nhất.

Chỉ cần đuổi cô ra khỏi cổng, đảm bảo rằng cô sẽ không có cơ hội nào tiếp cận và đi vào bên trong biệt thự.

Quên đi, tiễn phật tiễn tới tây thiên, dù sao anh cũng đã mơ rất nhiều giấc mơ về cô gái này, xem như là có duyên đi. Lúc anh đi làm, tiện đường thả cô ở trung tâm thành phố cũng được.

Trình Quân định thần lại, đưa mắt nhìn Thẩm Ngưng đang ngồi ở phía đối diện thì thấy ánh mắt cô vẫn đang lẳng lặng nhìn mình.

Trình Quân hơi mất tự nhiên, bỏ chân đang bắt chéo xuống, ngồi thẳng nói: " Cô nhìn cái gì?"

".. Có nước trà không?" Thẩm Ngưng cắn môi nói.

Khi nghe cô nhắc đến nước thì Trình Quân mới cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc, có lẽ do đêm qua đứng dưới trời lạnh quá lâu.

Trình Quân mặt mày tối sầm, đứng dậy cầm hai cái cốc, trực tiếp đi vào bếp rót nước.

Thẩm Ngưng nhìn theo từng động tác của Trình Quân, nhìn anh từ phòng bếp trở lại, vươn tay đưa cốc nước cho cô, trên tay thì cầm một cốc khác.

" Đây." Trình Quân đưa cho cô một chiếc cốc giấy.

Thẩm Ngưng đứng dậy, nhận lấy bằng hai tay: " Cảm ơn."

Thẩm Ngưng vẫn duy trì lễ tiết, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm. Nước ấm nhuận giọng lại ấm bụng, cô híp mắt đầy thỏa mãn.

Sau khi uống xong vài ngụm, cô dừng lại và quan sát chiếc cốc một cách tỉ mỉ. Chiếc cốc này hình như được làm bằng giấy, có khi nào còn chưa kịp uống xong đã bị thủng rồi không?

Vì thế, cô cầm chiếc cốc giấy trên tay, khẽ cắn môi, nhanh chóng uống hết cốc nước nóng.

Khẽ liếm vệt nước trên khóe môi, cô nhìn Trình Quân đang ngồi bất động, sau đó dời tầm mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trên tay anh.

Cốc nước của anh có vẻ cao cấp hơn.

Thẩm Ngưng khó tránh khỏi tò mò muốn tìm hiểu về mọi thứ ở nơi này, mở miệng định nói thì bị ánh mắt của Trình Quân làm cho rụt lại.

Ánh mắt anh lạnh lùng liếc tới, trần trụi tỏ ý 'cô câm miệng cho bổn tiên sinh'.

Thẩm Ngưng gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, đôi môi mím chặt. Ngồi thẳng lưng nhìn về phía trước, ý nói rằng mình sẽ giữ yên lặng.

Một loạt những hành động của cô khiến anh muốn cân nhắc một vài chuyện.

Không biết có nên đưa cô ta đến bệnh viện kiểm tra xem não có bị vấn đề gì không nữa?

Đồng hồ trong phòng khách tích tắc chạy, cảm giác thời gian trôi qua chậm như thể bị ngưng trệ.

Trình Quân nhìn Thẩm Ngưng, hiếm khi chủ động mở miệng nói chuyện trước: " Cô có thể đổi tư thế ngồi được không, tôi để ý nãy giờ cô không hề nhúc nhích chút nào, tôi đâu có thỉnh một bức tượng Phật về nhà."

Sống lưng thẳng tắp của Thẩm Ngưng từ từ buông lỏng, dựa lưng vào ghế sô pha, mỉm cười gật đầu nhưng không mở miệng.

Trình Quân: "..."

Anh tính toán hiện tại ngoài đường băng tuyết vẫn còn đọng, lúc này là buổi sáng, đi làm vào giờ cao điểm nhất định sẽ tắc đường, vì thế anh muốn đợi đến tám giờ mới đi.

Nhưng giờ phút này, anh không muốn phải ngồi ở nhà với người phụ nữ có vấn đề thần kinh này thêm một giây nào nữa.

Trình Quân cầm lấy chìa khóa xe đặt trên bàn trà, lạnh lùng nói: " Đi."

Thẩm Ngưng vừa mới thả lỏng thì nghe ngữ khí đột ngột thay đổi của người kia, không dám chậm trễ, nhanh chân đuổi theo.

Cô thầm nghĩ, tính khí của Trình tiên sinh thay đổi thất thường.

Vừa mở cửa phòng ra thì cơn gió lạnh lập tức ập đến, khiến cô xém chút nữa là ứa nước mắt.

Theo bản năng cô bước nhỏ từng bước để sưởi ấm, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập, lạnh đến nỗi không thốt nên lời.

Trời quá lạnh, gió buốt thổi qua đôi bàn tay không khác gì bị kim châm.

Trình Quân cau mày, âm ba độ, ăn mặc mỏng manh thế kia không lạnh mới lạ.

Anh nhíu mày chán ghét, cởi áo khoác ngoài, khoác lên người Thẩm Ngưng, giọng điệu khó chịu nói: " Đi nhanh lên."

- ------------------------

~ Lão Đường: Miệng thì độc thế thôi nhưng tay chân lại rất thành thật nha Trình tiên sinh ><


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui