“Lo lắng em làm sao?” Anh Lạc Ngưng hỏi, mình có gì mà phải lo lắng?
“Lo lắng em bị nam nhân bắt cóc a!” Anh Mị Sí lại hôn cậu, ừ, Lạc Ngưng thật sự thực ngon miệng.
Anh Lạc Ngưng đánh hắn một chưởng, đẩy hắn ra.
Có đôi khi cậu thật muốn đập đầu quên đi, vì sao Anh Mị Sí lại không thể hảo hảo trả lời cậu?
“Ách... Được rồi... Đừng như vậy... Lạc Ngưng em ngoan mà...” Anh Mị Sí lôi kéo tay, nhu nhu đầu cậu.
“Bất quá vừa nãy em sao lại cùng nam nhân kia một chỗ? Anh không phải đã nói không có anh thì không được một chỗ với nam nhân khác sao?” Anh Mị Sí cũng không quên, hắn thấy một nam nhân đi ra ngoài, hiện tại đi vào lại chỉ nhìn thấy Anh Lạc Ngưng một người ở đây, hai người không có chuyện gì sao lại một chỗ?
Không được, Lạc Ngưng sao có thể cùng nam nhân khác một chỗ?!
“Anh có phải suy nghĩ nhiều quá hay không?” Anh Lạc Ngưng thực bị hắn đả bại, ngay cả loại dấm chua này hắn cũng muốn ăn? Tuy rằng trong lòng là có điểm ngọt ken két nha, nhưng cậu mới không cho hắn biết.
Huống hồ, cùng nam nhân khác ở chung nói không chừng so với ở chung cùng hắn còn an toàn hơn, sẽ luôn luôn không bị hắn ăn.
“Vậy em theo ta nói nha, bằng không anh sẽ loạn nghĩ.” Anh Mị Sí cố ý cùng cậu làm nũng.
Anh Lạc Ngưng không lay chuyển được hắn, nên đem toàn bộ mọi chuyện kể ra.
“Như vậy a...” Anh Mị Sí nghe xong, đại khái biết Lạc Ngưng đang phiền não cái gì.
Ai kêu Lạc Ngưng hay mềm lòng chứ?
“Nhị ca, anh cảm thấy em làm như vậy được không?” Anh Lạc Ngưng hỏi hắn, bởi vì cậu thật sự không xác định.
“Lạc Ngưng, quy củ vốn nên tuân thủ, em làm như vậy rất đúng.” Anh Mị Sí cảm thấy làm như vậy mới là đúng, ai lại ngốc đi phủ định quy củ mình đặt ra, như vậy không nguyên tắc?
“Nhưng mà...” Anh Lạc Ngưng muốn nói lại thôi.
“Không có nhưng mà, anh biết em phiền cái gì, anh giúp em, em đừng phiền, cười một cái cho anh xem đi.” Anh Mị Sí chán ghét Lạc Ngưng phiền lòng, dù sao hắn phải giúp cậu xử lý tốt mới được.
Phương pháp là người nghĩ ra, tổng hội sẽ có biện pháp!
“Còn cười nữa...” Anh Lạc Ngưng cảm thấy cậu cười không được a, thật sự là đủ rồi.
“Vậy không muốn cười?” Anh Mị Sí bắt được Anh Lạc Ngưng, bắt đầu hướng trên người cậu gãi ngứa.
“Đừng như vậy...” Anh Lạc Ngưng sợ ngứa, cậu đông trốn tây trốn nhưng vẫn trốn không khỏi ma trảo của hắn.
Trong chốc lát sau, hắn đã chỉnh khuôn mặt Anh Lạc Ngưng cười đến hồng toàn bộ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn thở gấp có bao nhiêu mê người.
Anh Mị Sí nhìn, lại cảm thấy một trận khô nóng, cũng không quản có người tiến vào hay không, lại bắt đầu không an phận....
*-*-*-*-*-*
Vài ngày sau, Dư Chấn Duy xuất hiện, hắn đến chỉ Tiểu Khả Ái bồi hắn.
Hai người đang ở kia nói nói.
Tiểu Khả Ái cấp Dư Chấn Duy ly rượu, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nghe hắn nói nói.
“Thực xin lỗi, em không sao chứ?” Dư Chấn Duy hỏi hỏi Tiểu Khả Ái, thuận tiện bế ôm y.
Vài ngày không thấy Tiểu Khả ái, hắn thật sự rất muốn y.
Tiểu Khả Ái chỉ lắc đầu, đối hắn cười cười.
“Là anh rất lỗ mãng, thực xin lỗi.” Dư Chấn Duy nói tiếp.
Tiểu Khả Ái vẫn lắc đầu, lực có chút mạnh hơn.
Dư Chấn Duy nâng trụ đầu y.
“Không cần mạnh như thế.” Tiểu Khả Ái này thật là, là sợ hắn không hiểu sao?
Còn Tiểu Khả Ái thẹn thùng cười cười.
“Tiểu Khả Ái, em thích anh sao?” Dư Chấn Huy hỏi, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn hỏi Tiểu Khả Ái.
Mà Tiểu Khả Ái vẫn phản ứng như lúc trước hắn hỏi, e lệ gật gật đầu.
“Vậy tại sao không theo anh đi? Cùng đến sân bay, tại sao không theo anh lên máy bay?” Dư Chấn Duy không hiểu, chẳng lẽ Tiểu Khả Ái không muốn cùng hắn chung sống sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy vì sao lại đến sân bay cùng hắn?
“Không thể...” Tiểu Khả Ái nóng nảy, y nói quýnh lên lại không giải đáp được nghi vấn.
Y muốn nói cho Dư Chấn Duy, y không phải không muốn cùng hắn đi, mà là y không thể đi, Anh Lạc Ngưng đối y có ân, y không thể tùy tiện rời khỏi.
Y nhiều lần hận chính mình, muốn nói gì đó lại nói không được, ngay cả học lời học được cũng không tốt, bằng không y chỉ có thể dùng viết ghi, y chính là như vậy, đời này chỉ có thể như vậy.
Mà Dư Chấn Duy lại không ghét bỏ y như vậy, đối y tốt lắm, rất có kiên nhẫn. Không giống khách nhân khác, luôn nghe y nói chuyện không cau mày, cũng không hỏi y nhiều vấn đề, cho nên y luôn nghe đối phương nói.
Bởi vì điều này y mới thích Dư Chấn Duy, thích đối y thực ôn nhu, kiên nhẫn.
“Em là muốn nói, em không thể đi phải không?” Dư Chấn Duy cũng không biết tại sao, hắn chỉ cảm thấy chính mình có thể hiểu Tiểu Khả Ái muốn nói cái gì, hơn nữa bình thường đều rất chuẩn xác.
Tiểu Khả Ái quả nhiên gật gật đầu.
“Tiểu Khả Ái, anh hỏi em, em thích nơi này sao?” Mấy ngày nay, Dư Chấn Duy có nghĩ tới,Tiểu Khả Ái vì không muốn rời nơi này mới không cùng hắn đi?
Tiểu Khả Ái nghĩ nghĩ, cũng đối hắn gật gật đầu.
Y thích nơi này. Y không có nhà, nơi này làm cho y cảm thấy ấm áp như gia đình, còn có Anh Lạc Ngưng đối y rất tốt.
“Vậy mọi người đối với em tốt chứ?” Dư Chấn Duy muốn biết, người ở đây rốt cuộc đối Tiểu Khả Ái như bạn bè không.
Lần này Tiểu Khả Ái không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, còn cười đến vui vẻ, mọi người nơi này đối y tốt lắm, khiến y có cảm giác họ giống như người nhà làm bạn.
“Anh đã biết, anh đây chờ ngươi, Tiểu Khả Ái.” Dư Chấn Duy lại bế ôm Tiểu Khả Ái. Hắn sẽ chờ y.
Nếu đây là Tiểu Khả Ái quyết định, hắn cũng chỉ có thể chờ y.
Tiểu Khả Ái còn lại là hốc mắt ẩm ướt, nước mắt rơi rất nhiều, ngay cả tay quay về ôm Dư Chấn Duy cũng đang phát run.