Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không

Sau một hồi kể thì mới biết bố mẹ Xuân đi làm ăn xa trong Nam, Tết
mới về còn Xuân ở nhà với bà nội. Xuân cai quản cả ngôi nhà này, trưa
thì vào trong bà nội cách đây vài nhà ăn cơm, chiều nghỉ trưa rồi học
bài tối thì bà nội ra ngủ cùng. Khổ thật, con gái tí tuổi đã sống xa bố mẹ, chỉ nhận được yêu thương từ bà nôị và cũng chỉ có bà nội là thân
thiết với Xuân nhất.

- Ơ thế Xuân không có anh anh em gì à? – Tôi quay qua Xuân hỏi.

-….

Xuân không nói gì lặng lẽ siết chặt tay tôi rồi nhìn lên tấm ảnh một
người con trai trên bàn thờ. Tôi nhìn theo thì có một người con trai
rất trẻ, khuôn mặt thanh tú và giống Xuân tới 7 phần nở một nụ cười hiền hòa.

- Anh ấy hơn tụi mình 4 tuổi. Anh ấy mất đã hai năm rồi. – Xuân khẽ
rơi giọt nước mắt. – Anh ấy có tính cách giống hệt Tuấn, rất dễ gần và
phong lưu. – Tôi ngượng chín mặt. – Anh ấy đi vào hôm trời mưa, hôm đó
anh ấy đi ôn thi đại học trên Thành Phố về, mưa to quá, lại bị cận nữa
nên bị tông vào xe máy đi ngược chiều. Trên người chỉ có vài xây xát nhỏ nhưng bác sĩ nói là đập đầu xuống đường, bị tụ máu não nên không cứu
được.

- Tuấn xin lỗi… – Tôi kéo Xuân vào vai tôi.

- Không sao đâu. Anh ấy đoản mệnh, đi sớm thì biết trách ai được. Anh ấy là nguời thương Xuân nhất. – Xuân nghẹn ngào.

- Thôi nào. – Tôi đưa tay lau nước mắt khi Xuân khóc lớn hơn.

- Tuấn không biết đâu, từ bé, mọi chuyện anh ấy đều chiều theo ý
Xuân, chăm chút cho Xuân từ quần áo đến sách vở. Bố mẹ đi làm ăn xa suốt nhưng anh ấy không đua đòi, a dua theo bạn mà chăm chỉ học hành, thương em gái còn hơn cả bản thân mình. Bây giờ anh ấy xa rồi nhưng Tuấn có
biết vì sao Xuân thích Tuấn không?

- Phải chăng vì Tuấn giống anh ấy?

- Đúng. Tuấn giống anh ấy như đúc. Ngay từ ngày đầu, Xuân đã thích
Tuấn vì Xuân tìm thấy bóng dáng của anh ấy trong Tuấn, Xuân nghĩ Tuấn sẽ yêu thương, chăm lo cho Xuân như những gì anh ấy đã làm.

Xuân ngước đôi mắt to tròn ướt đẫm cuả mình lên nhìn tôi, nó long
lanh trong sáng như chính tâm hồn cô ấy. Tôi từ từ đặt lên đôi môi căng
mọng của Xuân một nụ hôn, Xuân cũng nhắm mắt tận hưởng và chúng tôi đắm
chìm trong nụ hôn đó.

Khi chúng tôi dứt ra thì cả hai đều mỉm cười và tựa đầu vào nhau. Có
lẽ Xuân đã mong chờ giờ phút chúng tôi tới bên nhau lâu lắm rồi, mong
chờ một bóng hình đã lâu lắm mà cô bé chưa từng gặp. Hạnh phúc.

Ngồi trò chuyện một lúc nữa, tôi ra về vì đã gần 12h30. Về muộn bố mẹ lại thắc mắc, và đặc biệt con ranh con lại thắc mắc. Gì chứ thằng Dũng về tới nhà rồi là cái chắc. Giờ tôi đây còn tới hơn 8km nữa mới về đến nhà lận.

- Tuấn về cẩn thận nhé!- Xuân vẫy tay theo tôi.

- Uhm….

- Về nhà nhắn tin cho mình nhé.

- Uhm, yên tâm.

- Có còn số điện thoại không vậy? – Xuân nheo mắt.

- Ờ hì hì…. Hình như mất rồi… – Tôi gãi đầu cười cười.

- Biết ngay mà. Chờ tí nhé – Xuân nói rồi chạy vào trong nhà.

Xuân dấm dúi cho tôi mảnh giấy rồi đẩy tôi lên xe về chứ muộn lắm
rồi. Tôi về mà trong lòng đầy ưu tư. Vui vì từ Xuân đã chấp nhận mình,
vui vì từ nay mình không còn cô đơn trên con đường dài trước giờ lẻ loi
độc bước, những cũng buồn vì từ nay mình sẽ không còn quá được thân
thiết với những người mình đã dành tâm tư lâu nay. Mà cụ thể là Ánh, Anh thực sự là một cô bé vui vẻ nhưng va vấp quá nhiều nên dân cô đọng tâm
hồn ấy thay vì nắng mà là giá lạnh. Cũng dễ hiểu thôi, khi bạn ngã nhiều thì những chỗ xây xát chai lì đi, sau này bạn sẽ kiêng đụng phải chỗ đó mà có đụng vào chỗ đó thì nó sẽ không còn đau như những lúc ban đầu.

- Sao về muộn vậy con? – Mẹ hỏi lúc tôi về đến nhà.

- Dạ lớp con tổ chức 20-10 cho con gái và cô giáo trong lớp. – Tôi nói dối trơn miệng.

- Sao thằng Dũng nó về rồi? – Mẹ lại hỏi.

- Thì con phải đưa một bạn về mà mẹ.

- Liệu hồn đấy, học hành đi. Nhà này toàn quả bom nổ chậm thôi á.

- Mẹ nói vậy là thế nào? – Con ranh con dãy nảy lên.

- Thế không đúng à? Ba anh em chúng mày, mọi hôm có mặt ở nhà trước
sau 12h, còn hôm nay hơn 1h mới về, mỗi đứa cách nhau nhưng 15 phút lận? Tao không nói thì thôi lại còn hỏi thế hả? – Mẹ tôi bắt đầu nóng mặt vì câu hỏi của con em.

- …. – Cả ba anh em chúng tôi đều im lặng.

- Tao là mẹ chúng mày, tao đẻ ra chúng mày mà tao không hiểu thì ai
hiểu. Ai chẳng biết hôm nay là ngày gì? Chúng mày cứ nói thật ra hôm nay chúng mày đi chơi với bạn gái, bạn trai tao có mắng chúng mày không?
Tao đã bao giờ cấm đoán chúng mày chuyện yêu đương trai gái chưa? Tao có phải là bà mẹ khó tính chưa? Hả?

Mẹ tôi quay lại quạc chúng tôi liền. Không hiểu lúc ông anh và con
ranh về nói với mẹ chuyện gì mà để mẹ giận đến mức như thế này. Mẹ tôi
không phải là người khó tính, hay mắng hay bất kì như thế nào? Bà thực
sự là người dễ tính, yêu thương con cái và chăm lo chồng con. Nhưng để
mẹ nói thế này thì thực sự là mẹ đang giận. Từ hồi tôi biết Trái Đất này quay tròn thì mẹ không đánh chúng tôi một roi, chỉ nói cho anh em tôi
hiểu nên thương chúng tôi lắm.

- Ăn xong con Tít rửa bát đi. Tao đi nghỉ trưa đây. – Mẹ đứng dậy đi vào phòng của bố mẹ.

- Vâng. – Con ranh con vẫn còn tròn mắt vì bất ngờ.



- Mày về nói gì với mẹ mà mẹ giận thế? – Tôi hỏi con ranh.

- Em không biết. Em về lúc mẹ đang dọn cơm rồi. Anh Hùng về sau đó 15 phút rồi tới lượt anh. Mẹ cứ ít nói thế nào á. Hôm nay mẹ chẳng nói
lời nào, thỉnh thoảng còn thở dài. Em cũng chẳng biết nữa. – Con ranh
con trả lời.

- Thôi ăn nhanh đi, xong tao nghỉ chiều còn đi học thêm cơ. – Ông anh tôi nói.

Chúng tôi cắm đầu cắm cổ vào ăn, ăn xong thì em tôi rửa bát tôi lau
bàn còn ưu tiên ông anh thi đại học thì lên nhà nghỉ ngơi hoặc học bài.
Tôi đang nằm xem lại số điện thoại của Xuân ở trong túi, vì không có
điện thoại di động nên chẳng biết nói chuyện với em ấy như thế nào. Thôi lát để mẹ đi làm rồi alo trực tiếp cho Xuân qua máy bàn vậy.

Đang nằm thì ông anh đi xuống mở cửa cái cạch rồi hỏi tôi

- Chủ nhật mày có đi đâu không?

- Chưa biết, sao có chuyện gì anh? – Tôi nhổm dạy trả lời.

- Hôm đó mày với thằng Dũng đá hộ tao trận bóng.

- Hay…… Hé hé hé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui