Lúc Trình Ca lên đường đến sân bay, Thượng Hải mưa như trút nước. Cô kiểm tra dự báo thời tiết, phạm vi toàn tỉnh Thanh Hải cũng xuất hiện sấm sét, mưa to hiếm thấy. Điện thoại di động thông báo máy bay sẽ hoãn.
Trình Ca vẫn đến sân bay đúng giờ, ngồi chờ trong sảnh chờ.
Người ngắm mưa lớn như gột rửa ngoài cửa sổ kính, giống như ngắm xuân về hoa nở.
Mấy tiếng sau, Thượng Hải tạnh mưa, máy bay bay đi các nơi lần lượt cất cánh, nhưng bên Tây Ninh vẫn có mưa to.
Ở sảnh chờ, các hành khách la hét ầm ĩ, gây chuyện.
Trình Ca lấy di động ra, liếc nhìn ghi chép cuộc gọi với Bành Dã vào rạng sáng. Sau khi gọi thông cuộc điện thoại đó, họ không nói chuyện điện thoại nữa.
Bây giờ cũng không cần.
Cô mang một đôi giày cao gót đế đỏ hồng, tay nắm cần kéo vali xách tay, ngồi sống lưng thẳng tắp.
Suy nghĩ, liền nghĩ tới từ Cách Nhĩ Mộc đến Tây Ninh mất bảy tiếng đường xe, Bành Dã lên đường lúc nào? Trong đêm?
Nhất thời trong lòng có suy nghĩ, cô nhét tai nghe vào, tìm một ca khúc tên 《Mặc kệ gió mưa》. Giai điệu của hộp nhạc khiến lòng cô tĩnh lặng.
(*) Bài “Mặc kệ gió mưa”: https://.youtube.com/watch?v=HUvDaKBcA44
Lúc giọng Châu Hoa Kiện xuất hiện, cô hơi nhíu mày, bài hát lỗi thời này là sản phẩm của thời đại ông già Bành Dã. Phong cách nhạc dịu dàng, không phải kiểu cô thích, hẳn cũng không phải kiểu Bành Dã thích.
Nhưng cô nghe một lúc, bất giác tuần hoàn theo.
“Thế gian muôn ngàn lối, nhưng anh sẽ sớm chiều đi bên em.”
Mấy tiếng sau, loa phóng thanh rốt cuộc thông báo lên máy bay.
Trình Ca lên máy bay, tắt di động, đeo đồ che mắt, yên lặng ngủ.
Thêm mấy tiếng, lúc máy bay bắt đầu hạ độ cao, Trình Ca thức dậy, rửa mặt, đắp mặt nạ, nhưng không trang điểm.
Cuối cùng máy bay đáp xuống sân bay Tào Gia Bảo.
Bên cửa sổ, Trình Ca thấy được cao nguyên đất cát màu vàng.
Màn đêm đã bắt đầu phủ xuống, máy bay trượt trên đường băng, từ từ trở về vị trí cũ. Trình Ca là người đầu tiên đi ra khỏi máy bay, vừa bước lên lối di chuyển, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống cửa sổ kính, trong nháy mắt càng rơi càng lớn.
Sau lưng có người thảo luận: “Trời ạ, may quá. Trễ thêm chút nữa là phải buộc hạ cánh xuống Lan Châu rồi.”
Trình Ca nghĩ, nếu buộc hạ cánh xuống Lan Châu, Bành Dã cũng sẽ đi đến đó đón cô.
Sau khi đi ra ngoài, cô liếc mắt nhìn thấy Bành Dã vô cùng cao trong đám đông, anh đút tay vào túi, đứng phía sau một đám người giơ bảng bên rào chắn.
Tóc anh ướt, đôi mắt màu đen nhìn cô chằm chằm, thẳng tắp và lại yên lặng.
Trong xương cốt Trình Ca run rẩy một trận. Xa xa cô nhìn anh một cái, rẽ đi sang cửa ra ở hành lang, anh cũng xoay người đi; hai người cách rào chắn và đám đông nhận điện thoại dâng lên.
Đến cuối hành lang, anh dừng lại chờ cô, cô đi tới bên cạnh anh.
Bành Dã hơi cúi người đón lấy vali trong tay cô, tay anh ướt, thấm nước mưa, nhưng ấm áp.
Trình Ca đi theo bên cạnh anh, anh kéo vali của cô, cô không nắm tay anh, hai người cách khoảng cách không gần không xa, không nói một câu.
Họ đi qua đại sảnh sân bay bận rộn, đi ra chỗ đậu xe.
Trời tối, sấm chớp rền vang, đổ mưa lớn.
Bành Dã không lên tiếng, thuận tay kéo cô vào bên người, lấy áo khoác che đầu và người cô, ôm cô đi tới bên cạnh xe. Mưa xối xả rửa sạch thân thể hai người, có luồng hưng phấn lặng lẽ và kì lạ. Không hề lạnh. Răng Trình Ca run kêu cầm cập, chân sắp đứng không vững, thân thể anh cũng đang ẩn nhẫn run.
Đi một khoảng cách rất dài, cuối cùng đã tới.
Anh mở cửa xe đưa cô ngồi vào ghế phụ.
Trình Ca vẫn bị nước mưa làm ướt đẫm, co rúc trên ghế khe khẽ run.
Anh để vali ở ghế sau, mở cửa lên xe.
Mưa quá lớn, anh hơi chật vật tránh vào trong xe đóng cửa lại, vuốt sạch nước mưa trên mặt, Trình Ca liền nhào tới, sải chân ngồi lên đùi anh, nâng gò má bị nước mưa làm ướt của anh lên, dùng sức mút môi anh, chỉ tiếc không thể từng miếng một nuốt anh vào.
Hương bồ kết quen thuộc trên người anh, hòa lẫn cùng mùi nước mưa bão tố, khiến cô điên cuồng.
Cô cạy răng và môi anh ra, quấn lấy đầu lưỡi anh hung hăng mút. Gốc lưỡi Bành Dã bị đau, da đầu run rẩy, tựa như linh hồn sắp bị cô hút ra từ đỉnh đầu.
Tay Trình Ca sờ tới quần áo ẩm ướt bên hông anh, cuồng loạn nới dây thắt lưng, kéo dây kéo ra, tay chui vào.
Anh đã sớm có phản ứng.
Cô khẩn cấp vén váy dài lên, kéo quần chữ T sang một bên, không hề có bất kì chuẩn bị gì liền ra sức ghì xuống.
“A…” Cô ngậm môi anh, trong cổ họng tràn ra một chút âm thanh, ngắn ngủi, thống khổ, trong nháy mắt bị anh dùng nụ hôn phủ kín.
Bành Dã vươn một tay sang khóa cửa xe lại, tay kia nắm eo cô, ghì cô vào lòng, vuốt ve, làn da cô ẩm ướt nóng lên, vân da mềm trơn như mỡ đặc, xúc cảm đầu ngón tay ầm ầm nổ tung, làm nổ thân thể anh.
“Ưm…” Cả người cô giật bắn.
Bên trong xe chật hẹp, cô không duỗi thẳng ra được, hai chân kẹt trong không gian giam hãm, liên tục điều chỉnh dáng người, vòng eo tiến lùi lên xuống, ham muốn mãnh liệt không thể dừng lại. Chỉ đôi môi hút chặt anh không buông, anh cũng không buông, phối hợp sự chủ động của cô, giống như hai con rắn quấn quýt si mê.
Nước mưa tạt vào thân xe, giống như tấm màn che phủ kính xung quanh.
Sự thở dốc dồn dập của anh giống như động vật, quấn quýt cùng tiếng rên rỉ yếu ớt, lấn át mưa gió sấm sét đan xen.
Trình Ca cuộn người, Bành Dã vuốt ve thân thể cô, không thích quần áo vướng víu, cởi nút áo cô. Cô bỗng buông môi anh ra, hơi thẳng người dậy.
Trên mặt cô vẫn mang theo nước mưa, gò má đỏ ửng, đôi mắt ẩm ướt và yên lặng, nhìn anh chằm chằm. Không lẫn tạp chất, sáng như giá gương.
Anh cởi áo cô, một cái nút, hai cái nút, áo ngực màu xanh nước biển của cô lộ ra,
Cô vẫn thở dồn dập, bầu ngực trắng như tuyết đang nhấp nhô trên màu xanh nước biển.
Anh tiếp tục, áo sơ mi cởi xuống từ bả vai. Đêm bão tố, làn da cô trắng đến lóa mắt. Tay Bành Dã ngừng lại, ánh mắt dừng dưới xương quai xanh, trên ngực cô.
Chỗ vốn là vết thương đạn bắn để lại một con chim ưng giương cánh.
Trình Ca cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”
Sự đáp lại của Bành Dã là cúi đầu, nâng cô lên, hôn con chim ưng trên ngực cô, khẽ liếm cánh của nó. Xúc cảm đó mềm nhẵn như sữa tràn đầy vào miệng anh.
Trình Ca quấn lấy đầu anh, mười ngón tay luồn vào mái tóc ướt của anh, mặc anh hôn. Cô khép hờ mắt, tựa như say ngửa đầu lên.
Ngoài cửa sổ tia chớp lấp lóe.
Anh bóp eo cô, hôn con chim ưng kia, ra sức tiến thẳng vào.
Cô run lẩy bẩy, sau lưng đụng vào tay lái, bị đau kêu một tiếng.
Bành Dã đỡ sau lưng cô lên, tay ngăn cách giữa lưng cô và tay lái, kéo cô lại.
Bên dưới đâm một cái, cô gảy chặt ngón chân, ôm cổ anh, run lên đau đớn “A” một tiếng.
“Đau sao?” Anh nắm lấy phần đầu ẩm ướt của cô, nhẹ giọng hỏi.
Cô lắc đầu.
Trong tiếng nước mưa khắp bầu trời,
Và cảm giác quen thuộc của anh từ từ xây đắp trong thân thể Trình Ca, tiếng rên rỉ không liên tục của cô chìm ngập trong màn mưa che lấp cả đất trời.
Cô hơi mở miệng, ngửa đầu lên ngã vào tay lái, trông thấy một tia chớp trắng bổ toàn bộ đêm mưa, nước mưa tựa kim cương, cuồn cuộn nện xuống.
**
Bành Dã mặc áo ngực và áo sơ mi cho cô, cài chắc từng nút áo, thu quang cảnh trắng như tuyết trước ngực cô vào.
Anh ôm cô lại từ trên tay lái, để đầu cô yên ổn gối lên vai anh. Hai người ướt sũng kề vào nhau, nhiệt độ cơ thể hơ ra khí nóng bốc hơi giữa da thịt.
Bên ngoài sấm chớp vẫn rền vang, trong buồng xe yên ắng và an bình, ai cũng không lên tiếng.
Qua không biết bao lâu, Trình Ca nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay chờ lâu lắm rồi?”
“Lâu hơn anh dự đoán.” Bành Dã nói,
“… Nhưng cuối cùng đã tới.”
**
Lái xe rời khỏi sân bay, tia chớp rọi sáng con đường phía trước.
Trình Ca châm một điếu thuốc, kẹp trong tay, ánh sáng đầu lọc sáng tối theo hô hấp của cô.
Cô nhìn ngoài cửa sổ, sấm chớp rền vang, tối đen không thể đo được, cô cảm thấy yên lòng trước nay chưa từng có.
Trong buồng xe thuộc về mùi thuốc lá nhàn nhạt của cô, cô phả ra một hơi thuốc: “Bành Dã.”
“Hửm?” Đêm mưa lái xe, anh rất nghiêm túc chú ý tình hình giao thông, trả lời có chút thờ ơ.
Trình Ca ngắm mưa to như trút nước bên ngoài, hỏi: “Anh yêu em?”
Mưa vẫn đang rơi,
Bành Dã nói: “Không yêu, tại sao bất chấp mưa gió tới đón em?”