Anh Biết Mình Sắp Mất Em


Thẩm Cảnh Viễn vẫn đi làm hằng ngày, nhưng đến công ty sớm hơn lệ thường một chút.
Biết làm sao đây, chẳng ngủ được, thiếu người bên gối mà giống bình thường được chắc?
Yến Khinh Nam đi công tác ngày ngày bận bịu sứt đầu mẻ trán, lúc gọi điện thoại cho Thẩm Cảnh Viễn cả hai hầu như chỉ bàn chuyện công việc, hoặc là gọi video trong tình trạng em làm việc của em còn anh làm việc của anh.
Chịu đựng được hai, ba ngày, Thẩm Cảnh Viễn không chấp nhận nổi nữa.

Y đang tựa đầu lên giường đọc sách, bỗng gập lại quẳng sang một bên, đan tay kê sau gáy thở dài thườn thượt.
Yến Khinh Nam đang gõ bàn phím thoăn thoắt chợt dừng tay, hỏi: "Em sao vậy?"
"Thời gian này không vượt qua nổi đâu."
"Hửm?" Yến Khinh Nam cười không tài nào kiểm soát, "Thế này mà đã quá sức chịu đựng của em rồi à?"
Thẩm Cảnh Viễn ôm máy tính bảng đặt lên hai bên đùi đang co cụm lại, tư thế dễ chịu không cần chút sức nào.
"Anh làm tiếp đi." Thẩm Cảnh Viễn nói, "Em ngắm anh."
"Thôi." Yến Khinh Nam nhấc tay, "Không làm nữa, ngày mai làm cũng vậy."
"Không được." Thẩm Cảnh Viễn cười, "Nói xong rồi thì phải làm đi, anh làm của anh, em ngắm anh cũng được mà."
Yến Khinh Nam vuốt tóc, hắng giọng, đụng vào yết hầu mình.
"Em thế này còn muốn anh làm việc nữa à?"
"Ừm...!anh làm việc đi." Thẩm Cảnh Viễn vẫn đang cười, cười vô cùng xấu xa.
Cứ xem tay y để đâu là biết y hư hỏng chỗ nào.

Yến Khinh Nam còn muốn mua ngay vé máy bay về trong đêm nay, điện thoại đang bật, anh không chịu đựng được tháo một bên tai nghe ra.
"Muốn quậy anh à?" Yến Khinh Nam ném điện thoại sang một bên, tiếng hô hấp nặng nhọc vang lên mấy lần, "Cứ quậy đi..."
"Ưm dạ..." Thẩm Cảnh Viễn nhắm mắt lại.
Cả đêm chỉ có mình Thẩm Cảnh Viễn mới đủ sức làm Yến Khinh Nam kìm chế đến mức không thốt nổi nên lời.

Y lấy làm dễ chịu lắm, cách nhau chiếc màn hình cười phì, Yến Khinh Nam giận vô cùng.
Dọn dẹp phần mình xong rồi ngồi trở về, Thẩm Cảnh Viễn sửa thế ngồi ngay ngắn, nói: "Nghe bảo bên các anh đang không thuận lợi lắm."
"Một chút..." Yến Khinh Nam cúi đầu lục tìm bao thuốc, móc một điếu ra, "Anh hút điếu thuốc."
"Lâu lắm rồi không thấy anh hút." Thẩm Cảnh Viễn nói.
Vốn dĩ Yến Khinh Nam không nghiện thuốc nặng, từ ngày biết Thẩm Cảnh Viễn bị bệnh về sau gần như không hút trước mặt y.

Y cứ nghĩ anh cai rồi.
"Lúc áp lực quá anh vẫn thèm hút." Yến Khinh Nam vừa nói vừa cắn đầu lọc, quẹt bật lửa mồi thuốc.
"Áp lực gì chứ, không áp lực gì cả, anh đừng nghĩ nhiều." Thẩm Cảnh Viễn dịu giọng, "Không làm to được thì thôi."
Yến Khinh Nam cầm điếu thuốc bằng ngón trỏ và ngón giữa, tay chống lên đầu gối.
"Em khoan nói đã, bàn chuyện với dân trí thức khó thật."
Thẩm Cảnh Viễn cười: "Anh cũng đừng câu nào cũng đi ngược lại dân trí thức."
Bây giờ mới được mấy ngày đâu, quầng thâm trên mắt Yến Khinh Nam đã xuất hiện rõ mồn một rồi, xem chừng chẳng ngủ nghê chút nào.
Đồng nghiệp đi cùng có người là cấp dưới của Thẩm Cảnh Viễn.

Vì không muốn tạo áp lực cho anh nên y sẽ hỏi thăm tình hình từ người đồng nghiệp đó.
Hôm qua không có tiến triển gì, hôm nay cũng vậy.
Nhưng giám đốc Yến đã nghĩ ra đối sách rồi.
Thẩm Cảnh Viễn nghe đoạn chỉ điểm vài chỗ, chắc đêm nay lại phải tăng ca nghiên cứu phương án này.
Ban đầu Thẩm Cảnh Viễn không muốn quấy nhiễu anh, nhưng chỉ nhìn nhau qua màn hình y còn nhận ra Yến Khinh Nam lo lắng nghĩ ngợi nhiều bao nhiêu, cứ tiếp tục như thế anh vẫn sẽ chịu được thôi, nhưng Thẩm Cảnh Viễn không chịu nổi.
Yến Khinh Nam xuất thân từ trường cảnh sát, cách làm việc tự nhiên đã mang theo phong cách quyết đoán, công việc với anh xếp đầu tiên luôn là tính công bằng, thứ hai là hiệu suất.
Nhưng hòng là thương nhân không ai làm ăn như vậy, họ đành tốn tất cả thời gian chỉ để tranh thủ được nguồn lợi lớn nhất.
Chỉ từ một điểm duy nhất này thôi, Yến Khinh Nam giải quyết công việc rất dễ bị dồn vào thế kìm chân.
"Anh không nghĩ là như vậy." Yến Khinh Nam dừng một chút, "Trước kia em làm việc thế này à?"
"Ừm." Thẩm Cảnh Viễn lên tiếng đáp.
Đương nhiên Yến Khinh Nam đã từng bắt gặp những khi Thẩm Cảnh Viễn trầm tư làm việc, đàn ông luôn điển trai nhất trong dáng vẻ nghiêm túc làm việc chưa bao giờ sai.

Chỉ cần Thẩm Cảnh Viễn mặc đồ Tây đeo đồng hồ, ứng xử ra dáng nghiêm túc là y như rằng biến thành kiểu Yến Khinh Nam chẳng tài nào chịu nổi.
"Bây giờ anh đang hối hận, thật sự nên đưa em theo cùng mà." Yến Khinh Nam gảy tàn thuốc, đang định ngậm vào thì nhấc mắt trông thấy ánh nhìn của Thẩm Cảnh Viễn, cổ tay lại chuyển hướng gác lên gạt tàn, "Anh không hút nữa."
Thẩm Cảnh Viễn ở bên kia bật cười.
"Bây giờ mới đang hối hận à? Muộn quá rồi."
"Nào đi ngủ một giấc thật ngon đi anh Nam." Thẩm Cảnh Viễn cười, nói với anh: "Sáng mai em bàn giao kế hoạch mới cho Tiểu Lương, đêm nay anh đừng nghĩ ngợi nhiều nữa."
Yến Khinh Nam cười khẽ: "Biện pháp dự phòng."
"Em là hậu phương của anh mà." Thẩm Cảnh Viễn nheo mắt.
Mười giờ sáng hôm sau kế hoạch mới được gửi vào hộp thư điện tử của Tiểu Lương.

Thẩm Cảnh Viễn gọi điện thoại cho cậu ta, dọn sơ bàn làm việc rồi đi.
Tình cờ bắt gặp trợ lý ở ngoài cửa, trợ lý vừa mua sữa cho sếp về lại thấy sếp mình muốn đi, bèn hỏi: "Sếp Thẩm đi đâu thế anh?"
"Tan làm." Thẩm Cảnh Viễn thuận tay xách hộp sữa nọ đi.
Hôm nay y vốn không đến công ty làm việc, cố tình nghỉ một ngày đi xăm nhân dịp Yến Khinh Nam không có mặt ở đây.
Trước đó lúc phẫu thuật Thẩm Cảnh Viễn đã từng đề cập qua một lần.

Phẫu thuật xong thật ra y vẫn chưa nghĩ về chuyện này, mà y phát giác Yến Khinh Nam cứ nhìn chằm chằm vào nơi ấy thật lâu.
Mỗi lần anh chạm lên vết sẹo, Thẩm Cảnh Viễn đều sợ anh khó chịu, nên vẫn luôn muốn xăm một hình che nó đi.
Trước đó rất lâu Thẩm Cảnh Viễn đã tìm một cửa tiệm xăm, gần đây hẹn thời gian và thương lượng xong với thợ, chuẩn bị đi làm.
Thời gian hẹn vào buổi chiều, Thẩm Cảnh Viễn tự lái xe đến.
Tiệm xăm không đông khách mà vắng vẻ yên tĩnh.

Thợ xăm y hẹn là một cậu trai rất trẻ trung đang đeo khẩu trang, người nọ đi tới lên tiếng: "Anh là người hẹn đến xăm phải không?"
"Xin chào." Thẩm Cảnh Viễn nói.
"Anh uống gì không?" Thợ xăm hỏi, "Có cà phê, trà, nước trái cây."
"Không cần đâu." Thẩm Cảnh Viễn theo thợ xăm vào một căn phòng nhỏ.
Thợ xăm bật máy tính bảng, mở hình Thẩm Cảnh Viễn muốn làm lên, xác nhận vài chi tiết rồi bắt tay vào làm.
Thẩm Cảnh Viễn ngồi ở cạnh giường, cởi áo ra.
Hai vết sẹo trên ngực y cũng lộ ra.
"Anh nói là do phẫu thuật để lại phải không?" Thợ xăm hỏi.
"Phải." Thẩm Cảnh Viễn nói, "Trước đây liên tục dùng thuốc, cũng không tiêu hẳn được."

"Khó lắm." Thợ xăm nhìn.
Vì hậu phẫu thuật chăm sóc kỹ lưỡng, thật ra nhìn sơ qua có lẽ sẽ không thấy, nhưng săm soi kỹ thì vẫn nhìn ra.

Thẩm Cảnh Viễn thấy chẳng có vấn đề gì, y có để mang vết sẹo này theo mình cả đời, nhưng Yến Khinh Nam thì không phải vậy.
Y còn có Yến Khinh Nam.

Anh sẽ để tâm, sẽ nhìn vết sẹo này mà nhớ lại những khoảnh khắc đau đớn khổ sở đã qua.
Nhưng nếu phải xóa đi thật Thẩm Cảnh Viễn lại cảm thấy cả hai đều sẽ không nỡ.
Thật ra y không đeo đuổi cảm giác nghi thức, duy chỉ có điều này là khác biệt.

Thời điểm khó khăn y vẫn luôn dựa vào Yến Khinh Nam mà gắng gượng.

Vết sẹo này không đành lòng xóa đi, Thẩm Cảnh Viễn vin vào nó mà nhung nhớ.
Thợ xăm đã chuẩn bị các dụng cụ xong, thấy Thẩm Cảnh Viễn vẫn nhìn chăm chú vào chỗ ấy, hỏi lần nữa: "Anh quyết định rồi chứ? Rất nhiều người xăm xong lại hối hận."
Bây giờ y mới nhướng mày, đáp: "Chuẩn bị xong rồi, bắt đầu thôi."
Xăm hình không thể gây tê, có lúc rất đau.

Ngày xưa Thẩm Cảnh Viễn là người không thể chịu đau, nhưng từ ngày mắc bệnh nếu không nhịn được thì cũng chẳng còn đường nào khác.

Hiện tại khả năng chịu đựng của y đã hơn xưa nhiều, chí ít khi hạ một nét kim Thẩm Cảnh Viễn sẽ không thốt ra lời, chỉ khi đau thật đau mới phát ra vài âm tiết trong cổ họng.
Thợ xăm thấy y nhịn đau vất vả quá, ngừng tay vài lần hỏi thăm: "Anh muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Xăm ở vị trí này Thẩm Cảnh Viễn không thể nào bấm điện thoại.

Y sợ Yến Khinh Nam muốn tìm mình mà đến tận trưa cũng không trả lời sẽ làm anh rất lo lắng.
Sau đó thợ xăm cũng hiểu tính y, dứt khoát không hỏi chuyện nữa, tập trung chuyên môn.
Hết vài tiếng đồng hồ, qua cả giờ cơm tối mới xong.
Thợ xăm nói nghỉ ngơi một lát, Thẩm Cảnh Viễn đứng dậy rút giấy lau mồ hôi rịn trên trán.
Phòng bật điều hòa, mồ hôi là do đau mà ra.
Thợ xăm rót cho y một cốc nước ấm.

Thẩm Cảnh Viễn uống vài hớp, nghe thợ xăm dặn dò vài điều cần chú ý rồi ra ngoài lấy cho y vài thứ thuốc cần bôi sau này.
Thẩm Cảnh Viễn ngồi một mình trên giường.

Y đặt cốc nước xuống, cúi đầu nhìn hình xăm.
Thẩm Cảnh Viễn xăm hình ba bông hoa, ba bông hoa được tạo thành từ các nét đơn giản, màu xám, uốn lượn lên dọc theo ngực trái y.

Một bông e ấp, một bông hé nở, một bông đã hoàn toàn nở rộ, mờ mờ ảo ảo trông rất có cảm giác nghệ thuật.
Y muốn kết quả như thế, hoa này, mùa xuân, nhưng mùa xuân không phải luôn là điều đẹp đẽ.

Mùa xuân như những cánh hoa xám màu nửa dưới đầy lộng lẫy nhưng bị che lấp bởi sương mờ.

Phải luôn nhớ rằng mùa xuân luôn vừa xinh đẹp lại vừa hư nát.
Kết quả làm Thẩm Cảnh Viễn rất hài lòng, y cầm điện thoại lên chụp một tấm hình.

Thợ xăm bước đến, thấy y chụp bèn hỏi: "Hay là tôi chụp cho anh vài tấm, anh thấy thế nào? Chúng tôi sẽ dùng những tấm hình này để quảng cáo."
Thẩm Cảnh Viễn cười từ chối, đáp: "Người nhà tôi để bụng đấy."
Chiếc nhẫn trên tay y sáng rõ mồn một, nói thế này thợ xăm đã hiểu.
"Được, cứ thế đi."
Ra khỏi tiệm xăm trời đã về tối muộn.

Một cụ lớn tuổi bán khoai nướng ven đường, trên xe đẩy chỉ còn hai củ, Thẩm Cảnh Viễn mua rồi xách vào tay, mở điện thoại nhắn vào nhóm chat khách sạn: [ Anh mua khoai nướng cho mấy đứa đây, Mạn Mạn thích ăn lắm đúng không? ]
Tầm hai, ba giây sau, Yến Khinh Nam nhắn hỏi: [ Không trả lời tin nhắn anh mà đi nói chuyện trong nhóm à? ]
Ngón tay y thoáng khựng lại, thoát ra mới nhìn thấy đầu thông báo là mấy tin nhắn Wechat anh gửi.
Anh gọi thẳng cho Thẩm Cảnh Viễn.
"Cậu đây mà không trả lời tin nhắn của tôi là tôi bay về luôn đấy." Yến Khinh Nam phủ đầu nói với y.
Thẩm Cảnh Viễn phì cười, đi vào bãi đỗ xe.
Trên đường thỉnh thoảng có tiếng người qua lại rất ồn ào.

Yến Khinh Nam nghe thấy, hỏi: "Chiều nay đi đâu vậy?"
Thẩm Cảnh Viễn chột dạ ho khẽ một tiếng: "Em...!mới nãy em ngủ quá, vừa dậy ra ngoài đi dạo rồi mua mấy củ khoai nướng người ta bán ven đường, kết quả bị anh bắt quả tang mất tiêu."
Cũng chẳng biết Yến Khinh Nam có tin hay không, chỉ biết anh hừ một tiếng, đáp: "Rồi, tôi hiểu, tôi cũng chẳng ở cạnh cậu đây, càng không thể đi chung, cậu muốn làm gì mà không được."
Thẩm Cảnh Viễn im ắng cong cong môi.
"Mai này em quan tâm anh nhiều hơn có chịu không?"
Yến Khinh Nam bình bình ừ một tiếng.
"Chiều nay anh làm gì thế? Họp à?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
"Anh họp, vừa mới xong, cũng nhanh thôi.

Hình như đối tác nơi lỏng hơn chút đỉnh, nói họ còn phải thương lượng nên anh cho bên này tan luôn, bằng không đã không rảnh nhắn tin cho em nhiều thế."
Thẩm Cảnh Viễn nghĩ thấy cũng phải.
"Em nghe kết quả cũng ổn."
"Đương nhiên rồi, người ta không được mà em cũng làm không được chắc? Em làm bản kế hoạch đó lúc nào? Đêm qua thức rồi đúng không?" Yến Khinh Nam sợ anh không ở đây lo lắng đến trái tim tan tành nên mới nói như vậy.
"Trước đó em đã chuẩn bị kha khá rồi, sáng hôm nay em ghé công ty sửa lại thôi, đừng lo cho em."
Thẩm Cảnh Viễn nói, mắt lại lia xuống ngực mình, nói sang chuyện khác với anh.
Thật ra y còn định bay sang, nhưng không nói cho Yến Khinh Nam biết.
Lúc gọi điện thoại Thẩm Cảnh Viễn đang xem vé máy bay, chọn thời gian rồi gửi cho trợ lý, nhắn: "Giúp tôi mua vé bay, đừng dùng tiền công ty."
Yến Khinh Nam trong điện thoại đặt một câu hỏi mà không ai trả lời, hỏi: "Em đâu rồi?"
"Không..." Thẩm Cảnh Viễn thoát khỏi giao diện đặt trước vé máy bay, chú tâm nghe anh nói chuyện.
Y giấu diếm Yến Khinh Nam rất nhiều chuyện, đến lúc gặp mặt từ từ nói sau đi vậy.
Hôm Thẩm Cảnh Viễn bay sang hình xăm đã bắt đầu kết vảy.


Sáng sớm y dậy lau bằng nước ấm, tiếp đó bôi chút thuốc mỡ ngoài da.
Điện thoại đặt bên bồn rửa tay, Thẩm Cảnh Viễn nhắn tin cho Yến Khinh Nam, nói không có anh ở bên lúc nào mình cũng tự thức giấc.
Một lát sau Yến Khinh Nam mới trả lời.
[ Anh đang trên đường đi họp.

]
[ Anh không ngờ tốn nhiều thời gian vậy, khả năng phải ba, bốn ngày nữa mới kết thúc được.

]
Thẩm Cảnh Viễn đang rửa tay, ngoái đầu xem tin nhắn.

Yến Khinh Nam lại gửi.
[ Anh cũng rất nhớ em nữa.

]
Thẩm Cảnh Viễn bật cười.
[ Không sao đâu mà, biết đâu chừng đêm nay anh có thể thấy em đó.

]
Yến Khinh Nam: [ Vậy còn tạm được, anh sẽ cố gắng mơ thấy em.

]
Thẩm Cảnh Viễn chỉ đề cập thế chứ không nói tiếp, rút giấy lau khô màn hình, trả lời: [ Em còn buồn ngủ, muốn ngủ nữa.

]
Yến Khinh Nam: [ Vậy em đi ngủ đi.

]
Kèm theo nhãn dán một chú gấu nhỏ đắp chăn.
Thẩm Cảnh Viễn đang nghĩ hai người trò chuyện xong rồi, Yến Khinh Nam chợt gửi tin nhắn thoại tới: [ Ngủ ngon.

]
Âm thanh xung quanh khá ồn ào, hình như Thẩm Cảnh Viễn còn nghe được giọng người đồng nghiệp.

Nghe chừng Yến Khinh Nam bụm miệng nói, hai chữ ngắn ngủi nghe ồm ồm không rõ.
Thế mà Thẩm Cảnh Viễn vẫn ấn nghe đi nghe lại thật nhiều lần.
Thẩm Cảnh Viễn: [ Vậy em ngủ nhé.

]
[ Nhớ anh.

]
Yến Khinh Nam: [ Nhớ em.

]
Vừa nói chuyện xong, bên này trợ lý gọi điện cho Thẩm Cảnh Viễn: "Sếp Thẩm, tôi đến đón sếp."
"Phiền cậu rồi, tôi ra ngay."
Thẩm Cảnh Viễn chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, y cũng chẳng đi được mấy ngày.
Lên xe Thẩm Cảnh Viễn ngồi cạnh ghế lái, nói với trợ lý: "Đi thôi, sắp trễ giờ rồi."
Đến sân bay vừa đúng thời gian.

Bấy giờ vừa qua giữa trưa, nắng chói chang, Thẩm Cảnh Viễn đeo kính râm kéo hành lý.
Trợ lý ở bên ngần ngừ do dự.

Thẩm Cảnh Viễn nhìn ra, hỏi: "Ông chủ sẽ không trách cậu đâu, trách cậu thì tôi chịu trách nhiệm."
Trước khi đi Yến Khinh Nam đã giao phó cho trợ lý, hễ dính líu đến chuyện làm ăn buộc phải theo cùng Thẩm Cảnh Viễn.

Bây giờ y bay một mình không có trợ lý theo cùng, chẳng phải mình không hoàn thành nhiệm vụ sếp tổng giao rồi à?
Nghe Thẩm Cảnh Viễn nói vậy trợ lý thấy dễ chịu hơn, tiễn y vào sân bay rồi đi.
Chuyến bay kéo dài hơn hai tiếng.

Thẩm Cảnh Viễn ngủ bù giấc trưa, lúc tỉnh dậy máy bay đã gần hạ cánh.
Y đáp xuống sân bay Bạch Vân.
Quảng Châu mùa này nóng nực chết người.

Thẩm Cảnh Viễn kéo vali ra khỏi sân bay, thần trí như nhoáng cái trở về những năm đại học.
Y và Giản Đông không ai mua vé máy bay để về nhà, cũng chưa từng đến sân bay bao giờ.

Sau này do tính chất công việc Thẩm Cảnh Viễn mới thường xuyên đến sân bay Bạch Vân.
Sân bay vẫn là sân bay, nơi Thẩm Cảnh Viễn rất thân thuộc.
Ánh mặt trời nơi đây, nhiệt độ nơi đây, những chiếc taxi và người đi đường, một làn gió như thổi lan vào tâm hồn y.
Thẩm Cảnh Viễn đưa tay bắt xe, y ngồi vào ghế sau, nói với tài xế: "Hilton Thiên Hà."
Y nắm rất rõ số phòng của Yến Khinh Nam.

Thẩm Cảnh Viễn cố tình chọn căn phòng kế bên anh, về khách sạn cũng không nghỉ ngơi mà thay quần áo ngồi bên giường nhắn tin cho anh.
[ Anh ăn cơm chưa? ]

Đã hơn sáu giờ tối, thường công ty đã tan làm rồi.
Yến Khinh Nam trả lời rất nhanh: [ Anh đang ăn.

]
Thẩm Cảnh Viễn đứng dậy, hỏi: [ Anh ăn ở đâu thế? Điều tra một tí xem nào, xem anh có ăn cơm thật ngon không.

]
Yến Khinh Nam gửi định vị sang, Thẩm Cảnh Viễn nghĩ bụng anh đúng là tiếp tay cho em thật đấy.
Y gọi xe, đến cửa nhân viên phục vụ hỏi y ngồi tầng nào, y cầm danh thiếp ra, nhân viên lập tức nói sẽ dẫn y đến nơi.
Lúc ra khỏi thang máy Thẩm Cảnh Viễn rất kích động, nghĩ lại xưa nay mình chưa từng làm chuyện thế này bao giờ.
Ngóng vẻ mặt của Yến Khinh Nam khi nhìn thấy mình quá chừng, kích thích ghê...
Nhân viên tận tình dẫn Thẩm Cảnh Viễn vào tận bên trong, lúc đi ngang qua phòng vệ sinh y chợt trông thấy Yến Khinh Nam, bèn nói: "Không làm phiền cậu nữa, tôi vào phòng vệ sinh một chút."
Nhân viên thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn rời đi.
Thẩm Cảnh Viễn đang định đi vào thì chợt nghe thấy có tiếng nói vang lên.
"Giám đốc Yến, tôi biết anh là người Thành Đô, quê tôi cũng ở Thành Đô đấy."
Thẩm Cảnh Viễn âm thầm cười cười, khoanh tay dựa vào tường.
"Giám đốc Yến, tiện lưu liên lạc chứ? Sau này có dịp thường xuyên gặp mặt."
"Không tiện."
Thẩm Cảnh Viễn nghe thấy giọng Yến Khinh Nam, thật là lạnh lùng quá.
"Tôi hiếm khi về Thành Đô, vợ nhà đang ở Trùng Khánh."
"Ồ...!được, được."
Thẩm Cảnh Viễn vừa định động đậy, có người đàn ông vào phòng vệ sinh, bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Cảnh Viễn còn giật mình.

Gương mặt y lại không có biểu cảm gì khác, chờ người nọ đi rồi mới quay người bước vào.
Yến Khinh Nam đang cúi người vào bồn rửa tay, trong tư thế này áo sơ mi bó sát vào cơ thể anh, phần xương cụt kéo căng dưới lớp vải đến chết mất thôi.
Khó trách làm người ta thương nhớ thế...
Thẩm Cảnh Viễn tiến đến ôm lấy Yến Khinh Nam từ sau lưng, cố ý dính chặt vào người anh cọ cọ.
Yến Khinh Nam phản ứng nhanh đến hoảng hồn, không biết anh tóm lấy tay Thẩm Cảnh Viễn tới đâu nhưng làm y đau run người, nước mắt sinh lý đã sắp chảy xuống.
Nhưng trên tay Thẩm Cảnh Viễn đeo nhẫn, Yến Khinh Nam sờ đến đã lập tức nhận ra đó là y, vội vàng hạ lực.
"Anh vừa nói mình có vợ nhà." Khóe mắt Thẩm Cảnh Viễn ứa nước mà vẫn muốn nói cho hết, "Thế cũng không nên khi dễ người ta thế chứ? Em thèm vẻ đẹp của anh, anh lại muốn cái mạng này của em à..."
Yến Khinh Nam cười không kiềm nổi, kéo tay y vào lòng bàn tay mình xoa xoa nắn nắn xương, đáp: "Anh cứ tưởng em là người kia, mới nãy người kia anh đã không muốn rồi."
"Vậy em anh có muốn không?" Thẩm Cảnh Viễn chùi mặt vào lưng áo anh lau nước mắt.
Yến Khinh Nam vẫn cúi đầu xoa tay: "Muốn em."
"Thế vợ nhà anh giận thì biết làm sao bây giờ?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi tiếp.
"Dỗ chứ sao." Yến Khinh Nam nói.
Thẩm Cảnh Viễn đáp: "Anh mà dỗ người ta em sẽ giận đó, làm sao đây hả anh?"
"Đành em cứ giận đi vậy." Yến Khinh Nam thấy đã xoa bóp xong mới sờ nắn sang đầu ngón tay Thẩm Cảnh Viễn.
"Thế đây chẳng theo anh nữa đâu." Thẩm Cảnh Viễn nói đoạn rụt tay lại toan đi, lại bị Yến Khinh Nam bắt trở về ghìm vào thành bồn rửa tay.
"Hết cách rồi, vợ nhà lớn nhất." Yến Khinh Nam sờ lên chân mày y, cúi đầu chạm môi.
Chỗ này bất kỳ lúc nào cũng có thể có người đến, Yến Khinh Nam không vội thân mật với y.

Thẩm Cảnh Viễn không đùa nữa, bẻ cổ áo anh cho tươm tất rồi nói: "Sao hai ta cứ gặp phải kiểu bắt chuyện này thế hở anh?"
Yến Khinh Nam thật sự nghĩ ngợi một lát, nói: "Vì nhìn giống 1 nhỉ."
Thẩm Cảnh Viễn bị trêu không chịu nổi.
"Em ăn cơm chưa?" Yến Khinh Nam buông thõng tay áp vào bụng Thẩm Cảnh Viễn.
"Em chưa." Y đáp.
"Vậy đi thôi, ăn cơm." Yến Khinh Nam dắt tay y dẫn ra phòng vệ sinh, nhưng ra đến hành lang y đã buông ra.
Đẩy cửa vào phòng, cả bàn đều là đồng nghiệp đang tưng bừng bàn chuyện làm ăn.

Thấy Yến Khinh Nam đưa Thẩm Cảnh Viễn đến, tất cả cùng sững sờ.
Thẩm Cảnh Viễn cười, ngồi xuống bên cạnh anh, người ngồi cạnh Yến Khinh Nam lúc đầu vội vã gọi nhân viên phục vụ đến dọn dẹp lại bàn.
"Ăn cơm mà còn công việc à? Sếp tổng của mấy cậu không được đâu..." Y nhận bát đũa, nói cảm ơn.
Yến Khinh Nam cười nhạt một tiếng, gọi thêm món mới cho Thẩm Cảnh Viễn.
Nói đùa vậy thôi, có Thẩm Cảnh Viễn ngồi xuống ở đây, mọi người ai nấy cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
Trên bàn toàn những người tinh ý, bây giờ cũng đã tan làm rồi.

Thẩm Cảnh Viễn vừa mới tới, mọi người không trò chuyện lâu đã nhao nhao đứng dậy nói mình về khách sạn trước.
Cuối cùng chỉ còn lại mỗi Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn ngồi trên chiếc bàn lớn.
Lúc này anh mới cầm đũa gắp đồ ăn cho y.
Trên máy bay Thẩm Cảnh Viễn chỉ ngủ, chưa ăn gì cả nên bây giờ đã thấy đói.

Y không buồn ngẩng đầu lên, cứ thế ăn hết những gì Yến Khinh Nam gắp vào bát mình, ăn sạch sẽ bốn năm đũa rau củ đủ loại xong y mới nói: "Cho em ít thịt thà được không?"
Yến Khinh Nam cười, vội vàng gắp mỗi thứ một chút cho Thẩm Cảnh Viễn.
Sườn xào chua ngọt, cá chua ngọt.
Cách nêm nếm thiên chua chua ngọt ngọt này Thẩm Cảnh Viễn rất thích.
"Anh nghĩ bình thường chắc chắn em không chịu ăn rau, anh không có mặt trông mà em còn chịu tự giác ăn à?" Yến Khinh Nam nói.
"Đúng là không thật..." Thẩm Cảnh Viễn cũng thừa nhận, dừng lại nhấp một ngụm trà.
Chờ y cơm nước xong xuôi Yến Khinh Nam mới dẫn y về khách sạn, hỏi: "Hành lý của em đâu?"
"Trong phòng em ấy."
"Em tự thuê phòng một mình?"
Hai người đã đến cửa.

Thẩm Cảnh Viễn dừng lại chỉ vào căn phòng sát bên: "Chỗ này."
"Em cũng đúng nơi thật." Yến Khinh Nam đứng ở phía sau y, mượn chiều cao áp sát người lại, "Thẻ phòng của em đâu?"
Thẩm Cảnh Viễn không cựa quậy, chỉ đáp: "Trong túi quần em."
Yến Khinh Nam đưa tay lần tìm, Thẩm Cảnh Viễn hơi xoay người cho anh dễ làm hơn.
Trước khi ra ngoài Thẩm Cảnh Viễn đã cố tình thay đồ Tây, chiếc quần âu cắt may vừa vặn bao bọc lấy đôi chân.
Tay Yến Khinh Nam nóng rẫy, dán lấy lần mò dọc xuống quần lót, chất vải vest cứng nhẹ mà dễ chịu.
"Không có." Yến Khinh Nam ghé vào tai y hạ thấp giọng, "Quần Tây của sếp Thẩm đến cả cái túi cũng không có, muốn anh sờ chỗ nào hửm?"
Thẩm Cảnh Viễn bật cười, tiếng cười phát ra từ cổ họng nghe khàn khàn.

Yến Khinh Nam hôn lên vành tai y, nói: "Lấy ra nhanh nào."
Bây giờ Thẩm Cảnh Viễn mới móc thẻ mở cửa.
Yến Khinh Nam bước vào, o ép y đằng sau cánh cửa gỗ, tiếp đó cửa sập lại nghe rầm một tiếng lớn.
"Sao anh không tìm được chứ?" Thẩm Cảnh Viễn chống lên chóp mũi anh, "Thế này cũng không tìm được?"
Yến Khinh Nam không quan tâm, cúi đầu chạm môi y, cắn mút từng chút từng chút, cuối cùng răng môi cùng quấn quít.
Bao nhiêu ngày không gặp mặt, trước đây hai người vốn chẳng thể nào tách nhau ra, cảm xúc này chẳng ai hiểu thấu nổi.
Giờ phút này người kia đã hiện diện trước mắt mới biết mình nhung nhớ, khó chịu muốn không bao giờ chia rời.
"May mà em đến đây." Yến Khinh Nam không nhịn được nói, "Không thì anh không chịu đựng được nữa."
Thẩm Cảnh Viễn vân vê tai anh.
Yến Khinh Nam cởi áo sơ mi của Thẩm Cảnh Viễn ra, còn chưa cởi hết đã giày vò nhau một lượt.

Thẩm Cảnh Viễn đổ nhiều mồ hôi, còn đang băn khoăn hình xăm của mình, chặn ngang Yến Khinh Nam, đẩy anh ra nói mình muốn tắm rửa.

Đương nhiên y không hề muốn giấu anh, cầm quần áo vào phòng tắm để kệ Yến Khinh Nam có muốn vào hay không.
Một lát sau Yến Khinh Nam đã ngồi dậy, qua phòng kế bên dọn mấy bộ đồ rồi mới theo vào phòng tắm.

Thẩm Cảnh Viễn đang ở dưới vòi hoa sen, hơi nóng tỏa ra mờ căm.
Yến Khinh Nam ôm lấy y từ sau lưng, không thấy được mà chỉ lo hôn hôn y.

Cuối cùng Thẩm Cảnh Viễn nhìn anh lộn xộn đến chịu, trở tay cào cào tóc anh: "Anh ra trước nhìn em này."
"Hửm?"
Yến Khinh Nam nghĩ ngợi, chủ yếu là do Thẩm Cảnh Viễn chưa bao giờ nói những thứ huỵch toẹt ra như thế.

Anh nửa tin nửa ngờ kéo tay Thẩm Cảnh Viễn xoay y nửa vòng.
Bây giờ thì thấy rõ mồn một.
Ba bông hoa ướt nhẹp nước nóng, lan đầy khắp ngực trái của Thẩm Cảnh Viễn kéo lên tận vùng xương quai xanh, một cánh hoa kéo dài nơi khe rãnh xương quai xanh làm hình xăm càng lộ rõ cảm giác lớp lang hình khối, những bông hoa hệt như đang kề lấy nhau trong cơn mưa.
"Em xăm lúc nào?" Yến Khinh Nam đưa tay chạm lên hình xăm trước ngực.
Câu hỏi này chỉ cần nghĩ kỹ một lát là có câu trả lời.
Lúc hai người ở với nhau ngày nào cũng ôm ấp ngủ cùng, làm sao Yến Khinh Nam không phát hiện cho được, chỉ có thể là làm khi anh không có mặt thôi.
"Hình này em vẽ à?" Yến Khinh Nam hỏi.
"Gần như vậy, em phác thảo hình chung sau đó thợ xăm sửa đổi lại." Thẩm Cảnh Viễn cũng cúi đầu.
Yến Khinh Nam vẫn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên.

Anh vuốt ve lấy gáy y, tay còn lại áp lên xương quai xanh, nhìn chăm chú thêm một chốc rồi nói: "Đẹp quá."
"Sau này nhìn vào anh còn khó chịu không?" Thẩm Cảnh Viễn ôm cổ Yến Khinh Nam.
Vì muốn xem hình xăm của Thẩm Cảnh Viễn, anh hơi khom người, vừa vặn có chỗ cho Thẩm Cảnh Viễn đặt tay.
Một câu là đủ giải thích rõ nguyên do hình xăm này xuất hiện.

Yến Khinh Nam hiểu ngay, một lúc thật lâu sau mới đáp: "Không khó chịu...!Em có thế nào anh cũng thích cả."
"Em không nghi ngờ cái này." Thẩm Cảnh Viễn thở dài ôm anh, "Anh Nam à, em chỉ muốn anh đừng cứ nhìn vào nơi này mãi.

Nó đã là quá khứ rồi, nhưng em biết thỉnh thoảng anh vẫn nghĩ về."
Gần như hằng đêm Thẩm Cảnh Viễn đều ngon giấc hơn Yến Khinh Nam, y biết anh thường xuyên mất ngủ.
Giai đoạn vừa phẫu thuật xong là vì lo lắng, bây giờ đã qua hơn nửa năm rồi không có gì phải lo nữa, thế mà trong lòng Yến Khinh Nam vẫn đặt nặng.
Thẩm Cảnh Viễn sợ rằng anh cứ tiếp tục sợ hãi như vậy.

Ngày nào hai người cũng ôm nhau ngủ rất chặt, theo lý thuyết ngủ tư thế này không hề thoải mái, nhưng chẳng ai xa cách được người còn lại.
Thực tế là vẫn còn khắc khoải mãi về căn bệnh, tình trạng này không phải một sớm một chiều sẽ khá ngay được, bệnh đã như vậy, con người còn hơn thế.
Trong khoảng thời gian Thẩm Cảnh Viễn bị bệnh, mỗi đêm Yến Khinh Nam đều sợ hãi bất trắc ngoài ý muốn nên không dám ngủ say, sau này thành thói quen, y cũng biết rất rõ.
Yến Khinh Nam không hề ngạc nhiên khi Thẩm Cảnh Viễn nghĩ đến chuyện này.

Y vốn đã là người tinh tế chu đáo, chỉ cần để tâm ắt sẽ biết được mọi tiểu tiết.
Có được một người yêu thương mình đến thế, ai cũng sẽ cảm động.
Tắm rửa xong, Yến Khinh Nam thoa thuốc cho y trong phòng tắm.

Hình xăm làm chưa bao lâu, chăm sóc mỗi ngày rất quan trọng.

Anh cầm thuốc đứng trước mặt bôi cho Thẩm Cảnh Viễn, y nghịch ngợm chiếc nhẫn ở tay anh, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn hình xăm trên ngón tay.
Một vòng gai, Thẩm Cảnh Viễn đã ngắm nghía chăm chú không ít lần.
Yến Khinh Nam vứt tăm đi sau khi bôi xong, mặc áo thun mình đem theo vào người Thẩm Cảnh Viễn.

Y còn tưởng anh cầm nhầm, nói: "Cái kia mới là của em."
"Của anh to hơn, sợ quần áo trây trét hết thuốc." Yến Khinh Nam đã tròng áo qua cổ y, nhúm vải áo mắc quanh chóp mũi trông rất đáng yêu.
Anh mặc tay áo cho y, lại với chiếc khăn kế bên phủ lên tóc lau qua: "Anh sấy tóc cho em."
Không phải tự động tay, đương nhiên Thẩm Cảnh Viễn hết sức vui lòng.
Y nhẹ gật đầu đi ra ngoài, Yến Khinh Nam ngắm bóng lưng kia, chà chiếc khăn trên tay lên tóc mấy lượt rồi mới ra khỏi phòng tắm.
Yến Khinh Nam lúc nào cũng để kiểu đầu đinh, dài ra thì tự hớt hoặc để Thẩm Cảnh Viễn hớt, không thì ra ngoài tấp đại vào tiệm cắt tóc nào tốn tầm hai, ba chục tệ là xong, tóc anh lau khô bằng khăn là được.
Tóc Thẩm Cảnh Viễn dài, không chỉ dài mà còn tốn công chăm sóc, lúc vừa cắt xong ngày nào Thẩm Cảnh Viễn cũng đứng trước gương chỉnh trang, về sau cũng lười, giao hết việc cho Yến Khinh Nam.
Y ngồi bên giường, tay chống ra sau, cổ hơi ngểnh lên.
Yến Khinh Nam đứng sấy tóc cho y.
Ngón tay luồn vào mái tóc ướt đẫm, Yến Khinh Nam sấy tóc còn khuyến mãi thêm dịch vụ mát xa.

Thẩm Cảnh Viễn dễ chịu híp mắt lại.
Tóc khô nhanh, cả mái tóc lẫn cổ y đều thoảng mùi hương nhè nhẹ.

Yến Khinh Nam vùi đầu vào tóc hít ngưởi, Thẩm Cảnh Viễn lập tức trở tay ôm lấy anh, lần dọc theo cằm anh hôn lên.
Hôn được một lát Yến Khinh Nam lại ôm Thẩm Cảnh Viễn vào lòng cho y chui rúc.

Hai người tựa ở đầu giường trò chuyện với nhau.
Yến Khinh Nam nói rất nhiều điều với y, trước kia anh chưa bao giờ tâm sự những điều nọ, giờ phút này muộn phiền vui vẻ lẫn lộn.

Thẩm Cảnh Viễn chỉ yên lặng lắng nghe.
Khi nói chuyện ngón tay Yến Khinh Nam vẫn luôn đặt lên ngực trái y, nhẹ nhàng mơn trớn hình xăm, cảm nhận được xúc giác sần sùi bên dưới lòng bàn tay.
Sau đó hai người lòng vòng thế nào lại bàn sang chuyện công việc.

Giọng Thẩm Cảnh Viễn đã lừ đừ vì mệt mỏi mãi mà vẫn chưa thấy khá hơn, chỉ có não là đang hoạt động.

Bàn tính với nhau tiếp tới sẽ giải quyết thế nào xong, Thẩm Cảnh viễn vỗ vỗ cánh tay anh: "Buồn ngủ rồi anh Nam."
"Em ngủ đi." Yến Khinh Nam kéo gối đầu bên cạnh sang, lót cho y rồi cũng nằm theo xuống.
Tắt đèn, cuối cùng sát bên đã có mùi hương thân thuộc, Thẩm Cảnh Viễn choàng tay qua, Yến Khinh Nam lập tức ôm lấy, bờ môi dán trên mảng hình xăm, ít phút sau đã chìm vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đang suy nghĩ, hay là tuyến if viết thế này.

Nhà Yến Khinh Nam nhận nuôi Thẩm Cảnh Viễn, nhận nuôi từ nhỏ, về sau Thẩm Cảnh Viễn cứ lặng lẽ thầm mến "anh trai" của mình, nhưng vì gia đình anh có ân với mình nên không dám thể hiện ra, chưa kể Yến Khinh Nam lớn hơn Thẩm Cảnh Viễn ba tuổi, hai người họ chỉ học chung trường mà thôi.

Tuyến if bắt đầu vào năm Thẩm Cảnh Viễn học 12, thỉnh thoảng Yến Khinh Nam mới về nhà.

Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, thân thuộc với mọi thói quen của nhau, sau này Thẩm Cảnh Viễn thi vào thành phố Yến Khinh Nam sống, phát hiện anh trai mình cũng thích mình.
Một chút hơi hướng trúc mã trúc mã và song hướng thầm mến, tên tôi đã nghĩ ra rồi, Thiếu niên hữu vi, thế nào?
Editor có lời muốn nói:
Mình hết chương dự trữ rồi mọi người ạ, mà mấy ngoại truyện cuối hơi dài, mình lại lặn mấy hôm nha...
Tuyến if từ chương 65, gói gọn trong 6 chương thôi và dài gần 40 ngàn chữ.

Nhưng chắc mình phải hoãn cái tuyến if này chậm chậm chút, tại đang có dự định đào bộ mới ý huhu ToT
Edit: tokyo2soul.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận