Mạc Đình Kiên khựng người, anh không ngờ Mạc Hạ lại nói như vậy.
Nhưng Mạc Hạ nói cũng không sai.
Trong lòng của anh, Hạ Diệp Chi đúng là được xếp trước Mạc Hạ.
Chỉ cần là chuyện mà Hạ Diệp Chi mong muốn, anh sẽ thay cô làm cho bằng được.
Hạ Diệp Chi chính là độc nhất vô nhị trong lòng anh.
Ngay cả Mạc Hạ, cô bé cũng không thể vượt qua vị trí của Hạ Diệp Chi trong lòng anh được.
Mạc Hạ nói xong thì cũng không nghe thấy Mạc Đình Kiên đáp lại lời nào, hai cánh tay bé nhỏ hậm hực khoanh lại, cô bé tức giận nói : “ Ba còn không biết bác bỏ nữa chứ! Ba chỉ yêu mẹ thôi, yêu nhiều hơn yêu con nữa.”
Mạc Đình Kiên còn không biết quan tâm đến trái tim non trẻ của Mạc Hạ nữa, anh nói thẳng: “ Biết là tốt.”
“…..” Mạc Hạ bĩu môi, không nói nên lời.
Như thể mình không phải là con gái ruột của ba vậy đó.
Nhìn thấy dáng vẻ không vui của cô bé, Mạc Đình Kiên suy nghĩ trong giây lát, anh cũng cảm thấy nói thẳng thừng như vậy cũng có chút không hay lắm.
Thế là, anh đưa tay ra xoa xoa đầu của Mạc Hạ rồi nói với giọng an ủi: “Nhưng ba vẫn yêu con mà.”
Mạc Hạ hừ một tiếng, sau đó nói với giọng rất tự tin kiêu ngạo: “ Có gì ghê gớm chứ, sau này con cũng sẽ kết hôn với một người vô cùng yêu con cho xem.”
Nghe thấy mấy lời này, sắc mặt Mạc Đình Kiên có chút thay đổi : “ Tiểu nha đầu kết hôn cái gì chứ?”
“ Sau khi con lớn lên thì có thể kết hôn rồi.” Mạc Hạ càng nói với giọng tự tin hơn, bộ dạng trông rất kiêu ngạo.
Mạc Đình Kiên phát cười với bộ dạng cụ non của cô bé: “Ai nói lớn lên là có thể kết hôn?”
Mạc Hạ cau mày: “ Không phải mấy người lớn lên rồi là có thể kết hôn rồi sao?”
“ Mẹ không nỡ xa con, nên để con ở nhà làm một bà cô già, dù sao đi nữa cũng không phải là không nuôi nổi con mà.” Mạc Đình Kiên trịnh trọng nói.
Khuôn mặt nhỏ của Mạc Hạ lập tức biến sắc, cô bé nhìn anh với vẻ mặt hoảng hốt.
Ở độ tuổi nhỏ xíu này mà cô bé đã phải chịu những áp lực mà đáng ra tuổi này không nên có thì cũng thôi đi.
Đằng này Mạc Đình Kiên còn định để cô bé ở nhà suốt đời, để cô bé trở thành một bà cô già nữa chứ.
Sao mà được chứ!
“ Ngay cả đi mẫu giáo cũng không được sao?.” Mạc Hạ sắp khóc rồi.
Ba chỉ yêu mẹ thôi, ngày nào cũng ngược chết đám FA này thì cũng thôi đi, bé không muốn suốt đời ở nhà dòm ba mẹ ân ân ái ái đâu.
Mạc Hạ mới nhỏ xíu mà đã như người lớn rồi.
Hễ không vui là cô bé sẽ nhau mày lại, mi tâm sẽ nheo lại thành hình chữ bát, còn khuôn mặt nhỏ của bé cũng sẽ trông như hai cái bánh bao vậy, cả người nhìn đi nhìn lại vừa dễ thương lại vừa hài hước.
Mạc Đình Kiên nhìn cô bé mà không nhịn được cười.
Nhưng anh phát hiện, cô bé nhỏ Mạc Hạ này đã trưởng thành sớm quá rồi, phải dọa nạt một chút mới chịu nghe lời.
Cho nên anh ráng nhịn cười, cố gắng kiềm chế rồi gật đầu: “ Ừm, ngày mai đi học lại đi.”
“Ngày mai?” Khuôn mặt của Mạc Hạ đầy suy sụp, bé còn định ngày mai lên núi đào mấy loại củ quả dại nữa a.
Bé lại một lần nữa nghi ngờ rằng mình có phải là con gái ruột của Mạc Đình Kiên hay không đây.
Làm gì có ai đối xử nhẫn tâm với con gái ruột của mình như vậy chứ, đúng là chỉ có mẹ thương bé thôi.
Mẹ thật sự rất tốt với bé.
Nếu bé có cơ hội để chọn lại, có phải bé có thể chỉ chọn mẹ chứ không chọn ba hay không a.
……
Hạ Diệp Chi hoàn toàn mù tịt về những chuyện mà Mạc Đình Kiên làm.
Ngày hôm sau, khi nghe tin Mạc Hạ đi học lại, cô đã rất ngạc nhiên và hạnh phúc.
Cô vẫn luôn hy vọng rằng Mạc Hạ có thể chơi với các bạn cùng lứa ở trường , cô cũng hy vọng rằng bé sẽ có một cuộc sống vô tư và hạnh phúc.
Chứ không phải ngày ngày đều ở bên cô, nhìn cô gầy nhom ốm yếu.
“ Tới trường phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo biết không.” Hạ Diệp Chi vừa chỉnh sửa quần áo cho Mạc Hạ, vừa dặn dò cô bé.
Mạc Hạ rất thông minh, không phải nói cô bé ở trường không ngoan ngoãn nghe lời mà là cô bé rất có cá tính nha.
Mạc Đình Kiên vốn cũng không muốn để cô giúp bé dọn dẹp, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn cố chấp muốn tự mình làm, Mạc Đình Kiên cũng không muốn trái ý của cô, nên đành để cô tự làm vậy.
.