Mạc Hạ đang ngồi sắp xếp đồ chơi trên thảm.
Nghe thấy lời của Hạ Diệp Chi, bé trề môi nói : “ Con biết rồi mà.”
Khuôn mặt bé tràn đầy sự không vui, lại còn có chút bất mãn nữa.
Hạ Diệp Chi đặt những món đồ trên tay mình xuống, cô hơi cúi đầu rồi vươn tay véo nhẹ bầu má tròn trĩnh của Mạc Hạ : “ Đương nhiên mẹ biết Hạ Hạ là một đứa trẻ rất ngoan mà.”
Mạc Hạ nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục dọn dẹp đống đồ chơi của mình.
Nụ cười trên môi Hạ Diệp Chi biến mất.
……
Chuyện Mạc Hạ trở lại trường học là do một tay Mạc Đình Kiên sắp xếp.
Trước giờ Mạc Đình Kiên làm việc đều rất thỏa đáng, cô tưởng Mạc Hạ mà quay lại trường học thì Mạc Đình Kiên chắc chắn sẽ đưa bé đi.
Nhưng thật không ngờ, Mạc Đình Kiên chưa hề có ý định sẽ đưa Mạc Hạ đi học, mà là để Thời Dũng đi đưa đón.
Lúc đứng trước mặt Thời Dũng và Mạc Hạ thì cô không tỏ ra chút cáu giận nào.
Nhưng ngay lúc Thời Dũng đưa Mạc Hạ đi ra ngoài trước, thì Hạ Diệp Chi mới quay đầu qua nhìn Mạc Đình Kiên : “ Anh đợi chút đã.”
Mạc Đình Kiên ngay lập tức đi tới bên Hạ Diệp Chi, anh ngồi xổm xuống trước xe lăn của cô.
Thần sắc của anh vô cùng bình thản ,anh thậm chí còn vươn tay ra chỉnh sửa vài sợi tóc rối bù cho Hạ Diệp Chi nữa chứ.
Hạ Diệp Chi trừng mắt nhìn anh giận dữ, nhưng khi cô mở miệng nói, ngữ điệu cũng không còn vẻ giận dữ như trước nữa, mà đa phần là sự bất lực.
“ Có ai làm ba như anh không hả? Mặc dù Mạc Hạ vẫn còn nhỏ nhưng có rất nhiều chuyện con bé đều biết.
Sao anh có thể để cho Thời Dũng đưa con bé đi chứ? Anh nên tự mình đi mới phải.”
Mạc Đình Kiên nhớ lại những lời mà trước đây Hạ Diệp Chi đã nói, Mạc Hạ đích thực là đã sớm hiểu chuyện hơn những đứa trẻ bình thường rồi.
Thế là, anh chỉ ‘ ừm’ một cái, như để tỏ sự đồng tình với vế đầu trong câu nói của cô.
Hạ Diệp Chi tức đến nỗi cười lên : “ Anh còn ‘ừm’ được hả?”
“ Em nói rất đúng, Hạ Hạ đúng là đã hiểu rất nhiều chuyện, bây giờ con bé đã biết vị trí của mình trong nhà rồi, vị trí của nó xếp sau mẹ nó.”
Rõ ràng là lời nói nhảm, nhưng Mạc Đình Kiên lại nói với vẻ cực kì nghiêm túc như vậy.
Tuy Hạ Diệp Chi có một chút tức giận, nhưng cũng không biết nên làm gì với Mạc Đình Kiên đây.
Không phải Mạc Đình Kiên không thương Mạc Hạ, mà là anh ấy phân biệt rất rõ ràng.
Vị trí đầu tiên trong lòng anh ấy là Hạ Diệp Chi, rồi sau đó mới đến Mạc Hạ.
Anh phải sắp xếp thỏa đáng mọi thứ cho Hạ Diệp Chi trước rồi sau đó mới tới Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi thật tình là không biết nên làm sao với Mạc Đình Kiên đây nữa.
Cô nhớ lại những gì mà Mạc Đình Kiên vừa nói, có hơi ngạc nhiên hỏi: “ Anh nói con bé biết vị trí của nó trong nhà là đứng sau mẹ nó, như vậy là có ý gì?”
Mạc Đình Kiên đưa mắt nhìn bộ dạng đầy nghi hoặc của Hạ Diệp Chi, anh giải thích cực kì nghiêm túc: “ Như những gì em nghĩ.”
Hạ Diệp Chi đưa tay ra đỡ trán, trong phút chốc cô không còn biết nói gì nữa.
Làm gì có ai làm cha như Mạc Đình Kiên đây chứ.
Thấy vậy, Mạc Đình Kiên lập tức nắm chặt tay cô, giọng đầy lo lắng: “ Sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi được không?”
Hạ Diệp Chi ban đầu còn có hơi tức giận, nhưng khi cô nghe thấy sự lo lắng ngầm ẩn trong giọng điệu của anh, cô không còn giận nữa.
Không phải Mạc Đình Kiên là một người như vậy sao?
Giận anh ấy thì có ích gì chứ?
Hạ Diệp Chi lắc đầu và nói : “ Chúng ta ra ngoài đi.”
…..
Lúc Mạc Đình Kiên đẩy Hạ Diệp Chi ra ngoài, thì nhìn thấy Mạc Hạ đang nói chuyện với Thời Dũng.
Để phù hợp với chiều cao của Mạc Hạ, Thời Dũng đành ngồi xổm trên mặt đất.
Cũng không biết họ đang nói về cái gì, nhưng trông bộ dạng đều đang cười rất vui vẻ, nhất định là đang nói chuyện gì đó rất vui.
Trên khuôn mặt của Mạc Hạ cũng không có chút gì buồn bã khi rời khỏi nhà.
Hạ Diệp Chi đột nhiên cảm thấy rằng hai cha con Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ này, nhất định là do ông trời sắp xếp rồi.
Không giống với những người cha bình thường, cũng không giống với những đứa con gái bình thường.
.