Khóe miệng Hạ Diệp Chi nhếch lên, lúc lên tiếng, giọng nói có chút lạnh lùng: “Không.”
Tạ Ngọc Nam mới bị Hạ Diệp Chi từ chối một cách vô tình, lúc này lại nghe thấy Hạ Diệp Chi trả lời lạnh lùng như vậy, trong lòng sớm đã có chuẩn bị, sắc mặt không có nhiều sự thay đổi, nở nụ cười vô lại: “Nhưng cô vẫn có thể lựa chọn sao?”
Hạ Diệp Chi bị anh hỏi đúng chỗ.
Cô không có lựa chọn.
Nếu như cô là một người bình thường, cô có thể thử chạy trốn.
Nhưng bây giờ cô không những không thể cử động mà còn đang nằm trong tay Lưu Chiến Hằng.
Nếu như Lưu Chiến Hằng và Tạ Ngọc Nam thật sự đạt được thỏa thuận, quyết tâm phải đạt được mục đích của nhau, vậy Hạ Diệp Chi chỉ có thể ngồi đợi, không có bất kì khả năng trốn thoát nào.
Giống như vì nguyên nhân của cơ thể cô, tất cả những điều này đều như một ngõ cụt.
Một hoàn cảnh bế tắc không có cách giải quyết.
Hạ Diệp Chi có chút bực tức giơ tay lên vuốt tóc mình: “Vậy anh và Lưu Chiến Hằng cảm thấy, bức tôi đến mức không có đường để đi, rất có cảm giác thành tựu sao?”
Lúc đầu cô nghe thấy Lưu Chiến Hằng nói, lúc Tạ Ngọc Nam muốn giao dịch với anh ta, lúc đó mặc dù Hạ Diệp Chi rất ngạc nhiên, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, với sự hiểu biết của cô về Tạ Ngọc Nam, cảm thấy sự việc vẫn có thể thay đổi được.
Nhưng bây giờ xem ra, Tạ Ngọc Nam rất quyết tâm muốn làm việc này.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, Tạ Ngọc Nam thực chất là cảm thấy buồn chán nên mới muốn thêm chân vào, tham gia vào chuyện này.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Tạ Ngọc Nam, Hạ Diệp Chi mới phát hiện, Tạ Ngọc Nam có thể đã từng trải qua việc gì mà cô không biết, mới đột nhiên biến thành như vậy.
Nhưng ngay cả như vậy, Hạ Diệp Chi cũng không thể giống như Lưu Chiến Hằng, căm ghét Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam cho cô một cảm giác, giống như một đứa bé vô cớ gây sự.
“Tôi không muốn ép cô, chúng ta có thể chọn lĩnh chứng trước, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm, mặc dù chúng ta đã quen biết nhau rất lâu rồi, nhưng trước đây không có sống chung với nhau như những người yêu nhau, tôi cảm thấy chúng ta có thể thử bắt đầu hẹn hò hoặc làm một vài việc khác…”
Giọng nói của Tạ Ngọc Nam dường như có chút thương lượng, giống như anh ta và cô đang thực sự yêu nhau.
Còn phản ứng của Hạ Diệp Chi…
“Hừ hừ.”
Nhưng điều này không làm giảm sự nhiệt tình của Tạ Ngọc Nam, anh ta vẫn vô cùng nhiệt tình lại tích cực nói về những kế hoạch và ý tưởng của anh ta.
Hạ Diệp Chi không muốn quan tâm đến anh ta, tự mình quay xe lăn định rời đi.
“Này…” Tạ Ngọc Nam ở phía sau gọi cô: “Tôi vẫn chưa nói xong mà, Hạ Diệp Chi, cô đừng vội rời đi như vậy.”
Hạ Diệp Chi đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Lưu Chiến Hằng đang đợi bên ngoài.
Anh ta dựa người vào lan can, một chân cong lên, điều thuốc kẹp giữa cấc ngón tay, khẽ nheo mắt, không nhìn ra anh ta đang nghĩ gì.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn anh ta, tự mình xoay xe lăn đi sang một phòng khác ở bên cạnh.
Nơi cô ở là biệt thự của Lưu Chiến Hằng, Tạ Ngọc Nam đã trực tiếp đi đến nhà của Lưu Chiến Hằng để gặp cô.
Lưu Chiến Hằng nhìn theo hướng Hạ Diệp Chi vừa rời đi, không đi theo.
Lúc này, Tạ Ngọc Nam đã từ trong phòng đi ra.
Anh ta nhìn trái nhìn phải, lại nhìn thấy hình bóng rời đi của Hạ Diệp Chi, liền lên tiếng gọi cô: “Hạ Diệp Chi.”
Giọng điệu lười biếng, dường như muốn đuổi theo.
Hạ Diệp Chi nghe thấy giọng nói của anh ta, động tác trên tay càng nhanh.
Tạ Ngọc Nam thấy vậy cười lớn.
“Khi nào thì đưa em gái của tôi qua đây.” Giọng nói của Lưu Chiến Hằng đột nhiên vang lên.
Tạ Ngọc Nam thu lại ánh măt, hỏi: “Rất vội?”
Lưu Chiến Hằng không nhanh không chậm nói: “Tôi không vội, nhưng có người còn gấp gáp hơn cả tôi.”
.