Trong lòng Hạ Diệp Chi trùng xuống, trong tiềm thức cô cảm thấy là người của Tạ Ngọc Nam đến để tìm cô.
Đúng lúc cánh cửa phòng bên cạnh mở một nửa, Hạ Diệp Chi vội vã đi vào sau đó liền đóng cửa lại.
Có lẽ vừa mới ra khỏi phòng, nhân viên đang chuẩn bị dọn dẹp, trong phòng rất bừa bộn.
Hạ Diệp Chi không nghĩ nhiều, bước thẳng vào bên trong, thấy một cái tủ liền trốn vào trong đó.
Trong tủ treo áo choàng tắm.
Hạ Diệp Chi ngồi trong tủ quần áo, hơi cúi đầu, mở miệng để kiểm soát nhịp thở.
Cô sợ thuộc hạ của Tạ Ngọc Nam quá thông minh và cẩn thận, sẽ tìm kiếm từng phòng một, rất khó mới có thể chạy thoát, nhất định phải trốn cẩn thận để không bị bắt trở lại.
Sau khi Hạ Diệp Chi từ từ thở ra, liền lắng nghe chuyển động ở bên ngoài
Khả năng cách âm của các phòng ở Kim Hải rất tốt, cô chăm chú lắng nghe, nhưng vẫn không nghe thấy động tĩnh gì cả.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Không gian trong tủ cũng rất hẹp, Hạ Diệp Chi chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp và nhịp tim ngày càng căng thẳng của mình.
Đột nhiên cô nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng có người mở cửa.
Tiếp theo là âm thanh của những tiếng nói chuyện.
Nhưng, Hạ Diệp Chi không nghe rõ nói cái gì.
Rất nhanh có người mở cửa phòng ngủ ra.
“Hả? Đợi một lúc nữa phải trả phòng rồi, tôi dọn dẹp xong….cô nói chuyện đó….tôi không biết….”
Hạ Diệp Chi cảm thấy nhẹ nhõm thở ra một hơi, hóa ra người đi vào là nhân viên quét dọn vệ sinh.
Đợi một chút, nếu dọn dẹp, chắc chắn phải mở tủ?
Nếu mở tủ, chắc chắn sẽ phát hiện ra cô!
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Hạ Diệp Chi liền nghe thấy bên ngoài lại có người đi vào.
“Bên trong có người không?” Là giọng của một người đàn ông, rất lạnh lùng.
Người nhân viên đang nghe điện thoại nghe thấy liền hỏi: “Ai đấy?”
Hỏi xong, người nhân viên lại nói một câu: “Trước tiên cứ như vậy đi.”
Cõ lẽ nói với người ở đầu bên kia của điện thoại.
Sau đó, tiếng bước chân ngày càng xa, và tiếng cửa phòng ngủ được mở ra.
Sau khi nhân viên quét dọn đi vào, có lẽ là không đóng cửa phòng ngủ, nên Hạ Diệp Chi có thể nghe thấy âm thanh của cuộc hội thoại bên ngoài.
“Cô có nhìn thấy một người phụ nữ không? Rất xinh đẹp, nhưng rất gầy, đôi chân đi lại không thuận tiện.”
“Hả? Không có.”
“Thật sự không thấy?”
“Thật sự không nhìn thấy.”
“Được rồi, nếu như nhìn thấy có thể liên hệ với chúng tôi….’
Sau đó những người kia đi ra ngoài, Hạ Diệp Chi còn nghe thấy người nhân viên kia lẩm bẩm: “Là người nào.”
Người nhân viên quét dọn lại đi vào phòng ngủ, bắt đầu dọn dẹp phòng, sau đó lại nghe thấy có tiếng nước chảy.
Có lẽ là đang dọn dẹp phòng tắm.
Hạ Diệp Chi tận dụng cơ hội này, mở cửa tủ quần áo, nhìn xung quanh để xác nhận nhân viên quét dọn đã đi vào phòng tắm, lúc này mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Căn phòng đều là tiếng nước chảy, nên Hạ Diệp Chi thuận lợi đi khỏi phòng ngủ.
Cô nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Lúc cô sắp đi đến cửa phòng, đột nhiên có người mở cửa phòng từ bên ngoài.
Sự việc quá bất ngờ, Hạ Diệp Chi cũng không kịp trốn đi, mở to mắt đối diện với người phụ nữ vừa mới đẩy cửa đi vào.
“Hạ Diệp Chi!” Khuôn mặt của người phụ nữ có chút quen thuộc, gọi chính xác tên của cô.
Lúc đó Hạ Diệp Chi không nhớ ra được người phụ nữ đó là ai.
Quần áo trên người phụ nữ đó cũng rất cao cấp, hơn nữa có thể đi vào Kim Hải, có lẽ không phải xuất thân từ những gia đình bình thường.
Người phụ nữ nhìn vẻ mặt của Hạ Diệp Chi, dường như nhìn ra Hạ Diệp Chi không nhận ra cô, trong ánh mắt mang theo một chút vui đùa: “không nhận ra tôi sao?”
Cô ta đi về phía trước hai bước, đến gần Hạ Diệp Chi một chút: “Đúng là cao nhân quên nhiều chuyện nha.”
.