Hạ Diệp Chi vốn còn muốn hỏi Phó Đình Tây xem nên xử lý mọi chuyện thế nào, nhưng Mạc Đình Kiên lại nói: “Tắt điện thoại.”
Cảm giác giống như đang rất bận rộn.
Hạ Diệp Chi bỏ ý định muốn hỏi chuyện, đáp một tiếng: “Được.”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Đã gần đến giờ ăn trưa, Lưu Chiến Hằng phẫu thuật trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa thể kết thúc, cô liền quyết định ra ngoài ăn cơm trưa trước, nếu không chờ Lưu Chiến Hằng phẫu thuật xong, có lẽ đến cả thời gian đi ăn cơm trưa cô cũng không có.
…
Hạ Diệp Chi ra ngoài ăn cơm trở về, Lưu Chiến Hằng vẫn chưa phẫu thuật xong.
Cô liền gặp và nói chuyện với y tá.
Nếu đã quan tâm đến chuyện của Lưu Chiến Hằng, thì phải quan tâm đến cùng, nhưng bản thân cô cũng không thể tự mình ở bệnh viên chăm sóc Lưu Chiến Hằng, chỉ có thể tìm y tá cho anh ta.
Hạ Diệp Chi xử lý xong chuyện với y tá, lúc này ca phẫu thuật của Lưu Chiến Hằng cũng kết thúc.
Lưu Chiến Hằng đã trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, anh ta được đưa vào ICU từ phòng điện thoại, Hạ Diệp Chi đứng ở ngoài nhìn thoáng qua, sau đó đến tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình.
Hỏi tình hình xong lại đến xem A Ly.
“Nếu như hai người bọn họ có chuyện gì thì xin hãy liên hệ cho tôi.” Lúc Hạ Diệp Chi rời đi, có để lại số điện thoại của mình.
Hạ Diệp Chi ra khỏi bệnh viện cũng không trực tiếp về nhà, mà lái xe đến nhà trẻ của Mạc Hạ.
Nhà trẻ được nghỉ học từ rất sớm, không bao lâu Mạc Hạ đã được tan học, cô quyết định đón Mạc Hạ rồi cùng nhau về nhà.
Hạ Diệp Chi đến nhà trẻ, liền gửi tin nhắn Wechat cho Mạc Đình Kiên: “Em tới đón Mạc Hạ, đến lúc đó anh cứ trực tiếp về nhà.”
Mạc Đình Kiên cũng không trả lời ngay, chắc là vẫn đang bận rộn.
Hạ Diệp Chi đặt điện thoại di động sang một bên, một lúc sau, Mạc Hạ đã được tan học.
Nhìn thấy Hạ Diệp Chi tới đón, bé vô cùng vui vẻ.
“Mẹ!”
Hạ Diệp Chi mở cửa sau ô tô, để Mạc Hạ ngồi vào trong xe.
Mạc Hạ vẫn còn chưa ngồi xuống liền ngó nghiêng xung quanh, không nhìn thấy Mạc Đình Kiên, bé liền hỏi: “Ba không đến sao mẹ?”
“Ba còn có việc.” Hạ Diệp Chi thắt chặt dây an toàn cho bé: “Ngồi xuống.”
Đóng cửa xe, cô đi lên ngồi vào ghế lái.
…
Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ vừa về đến nhà thì Mạc Đình Kiên cũng lái xe trở về.
Anh vừa vào cửa, liền cởi áo khoác ra, lông mày nhíu chặt, có vẻ rất mệt mỏi.
Hạ Diệp Chi đi đến và đón lấy chiếc áo khoác trong tay anh: “Làm sao vậy? Mọi chuyện rất khó giải quyết sao?”
Mạc Đình Kiên lắc đầu, nghiêng người hôn Hạ Diệp Chi một cái, hỏi: “Em cũng vừa trở về sao?”
“Ừm, đang định gọi điện thoại cho anh, hỏi xem buổi tối anh có về nhà ăn cơm không?” Lúc trưa nói chuyện điện thoại cùng Mạc Đình Kiên, có vẻ như anh rất bận rộn, tưởng rằng buổi tối anh sẽ không trở về ăn cơ.
“Nếu không về ăn cơm anh sẽ tự mình gọi điện thoại nói cho em.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên không nhanh không chậm: “Một chút chuyện nhỏ này, không cần em phải chủ động hỏi.”
Không biết có phải Hạ Diệp Chi bị ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy trong lời nói này của Mạc Đình Kiên có hàm ý gì đó.
Cô ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên ôm bả vai cô đi vào trong: “Chuyện của Đình Tây không khó xử lý, sau khi giải quyết xong thì anh trở về Mạc thị, Mạc thị có rất nhiều vấn đề, hàng ngàn việc cần chỉnh lý, có thể khắc phục thì cũng phải khắc phục.”
Anh đột nhiên thay đổi chủ để sang chuyện của Mạc thị, khiến cho Hạ Diệp Chi cảm giác như vừa rồi là tự cô đã suy nghĩ quá nhiều.
“Chuyện này cũng không vội vàng được, từ từ thôi.” Trước đó Mạc thị phóng túng một thời gian, mặc dù có rất nhiều người tài vẫn có thể duy trì hoạt động kinh doanh bình thường, nhưng cũng có nhiều vấn đề còn sót lại cũng là chuyện bình thường.
Mạc Đình Kiên lườm cô một cái: “Tri Dân hôm nay còn yêu cầu một việc, cậu ta nói để em tự mình soạn lại ‘Thành phố bị mất’.”
.