Phòng khách trải đầy hoa, trên tường cũng treo đầy ảnh.
Hạ Diệp Chi đi tới trước bức ảnh treo gần nhất, nhận ra nó được chụp từ rất lâu, khi đó cô còn rất xấu xí, phía sau có ảnh cô mang thai và ảnh cô dắt theo Mạc Hạ nữa…
Trong số những bức ảnh này, có rất ít tấm là cô biết, còn lại phần lớn đều là những tấm cô chưa từng nhìn thấy.
Từ những bức ảnh này có thể nhìn ra các khoảng thời gian khác nhau, có rất nhiều tấm gợi cô nhớ đến những lúc cô không ở bên Mạc Đình Kiên.
Có lẽ Mạc Đình Kiên đã phái người đi chụp lén những bức ảnh này.
Trước đây anh cũng từng làm chuyện này rồi.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Hạ Diệp Chi vừa quay đầu đã thấy Mạc Đình Kiên.
Anh ăn mặc rất nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, tay để sau lưng, giống như đang giấu thứ gì đó.
Cô nhìn ra phía sau anh, muốn xem thử anh đang cầm thứ gì.
Lúc này, Mạc Đình Kiên bỗng quỳ một chân xuống.
Hạ Diệp Chi mở to mắt: “Anh… làm gì vậy?”
Anh giơ tay, mở chiếc hộp nhung giấu trong tay ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.
“Hạ Diệp Chi, gả cho anh nhé.”
Cầu hôn ư?
Đã là vợ chồng rồi còn cầu hôn.
Mặc dù trước đây anh cũng cầu hôn rồi, nhưng cô vẫn thấy cảm động với màn cầu hôn đơn giản lại chân thành này.
Cô mỉm cười, đưa tay về phía anh, không hề do dự nói: “Được.”
Không cần đắn đo.
Bởi vì cuộc đời này, ngoài sống và chết, không còn điều gì có thể chia cách bọn họ.
Mạc Đình Kiên đeo nhẫn cho cô.
Hạ Diệp Chi thu tay về, nghiêm túc nhìn chiếc nhẫn, thẩm mỹ của anh cũng không tệ, chiếc nhẫn rất đẹp.
Cô lại xoay đầu đi tới nhìn mấy bức ảnh, rồi quay đầu hỏi anh: “Những thứ này đều do anh làm à?”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên khẽ ho một tiếng, che đi vẻ lúng túng.
Anh đã tìm Cố Tri Dân bàn bạc rất nhiều lần, phần lớn phương thức cầu hôn của cậu ta đều hào nhoáng bên ngoài, không thể áp dụng với cô, cuối cùng anh vẫn sử dụng cách của mình.
Có điều hình như cách của anh cũng không ra sao, trông cô có vẻ không vui mừng cho lắm.
Hạ Diệp Chi đã ở bên anh nhiều năm, đương nhiên có thể cảm nhận được tâm trạng thay đổi của anh.
Cô bật cười, nhón chân lên hôn anh, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Em rất bất ngờ, cũng rất cảm động.”
Mắt Mạc Đình Kiên sáng lên, cúi người hôn cô.
Cô đẩy anh ra: “Em vẫn còn chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?” Anh đứng thẳng lên.
Cô kéo một bức ảnh trên tường xuống, đưa tới trước mặt anh: “Hóa ra anh đã sai người đi chụp lén em lâu như thế.”
Bức ảnh này được chụp khi anh đuổi cô đi, anh nhìn kỹ nó, nhớ lại khoảng thời gian không vui đó.
Một lúc sau, anh thấp giọng nói: “Lúc đó, anh muốn gặp em nhưng không thể đi tìm em.”
Thật ra anh không chỉ chụp trộm.
Nhưng đó đã là quá khứ rồi, không cần nói với cô làm gì.
Hạ Diệp Chi mềm lòng ngay: “Sau này sẽ không xảy ra tình huống như thế nữa, chúng ta sẽ ở bên nhau, gặp nhau mỗi ngày, cho dù không thể gặp mặt cũng có thể gọi video, anh đừng chụp trộm, lén lút theo dõi như thế, anh có biết đó là việc làm bất hợp pháp không?”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên khẽ thay đổi, ngước mắt nhìn cô.
Rõ ràng anh không ngờ rằng, cô đã biết chuyện này.
Hiếm khi có chuyện nằm ngoài dự đoán của anh, trong lòng cô hơi đắc ý: “Lần đó, khi em sốt ngất xỉu trong phòng tắm, em đã sớm biết là anh tới chăm sóc em rồi.”
Từ sau chuyện đó, trong lòng cô luôn thắc mắc nên đã mua một chiếc máy thăm dò để kiểm tra phòng mình.
.