Nghe thấy giọng nữ quen thuộc, cả người Cố Tri Dân cứng đờ.
Vài giây sau, Cố Tri Dân chậm rãi quay đầu lại, nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh kia.
Thẩm Lệ quay lại liền đứng ở bên cạnh anh, trên tay còn cầm chén trà, từ trên cao nhìn xuống anh.
Đáy lòng Cố Tri Dân đầu tiên là vui vẻ nhưng lập tức nghĩ đến mình còn đang nằm trên mặt đất trông cực kì khó coi, liền đấu tranh với suy nghĩ là phải đứng lên.
Thế nhưng anh có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Thẩm Lệ bất đắc dĩ thở dài, đưa tay đặt tách trà giải rượu sang một bên, ngồi xổm xuống để đỡ Cố Tri Dân.
Ai ngờ Cố Tri Dân lại bỏ qua tay cô: “Cô nghĩ tôi không dậy nổi đúng không? Tôi có thể tự mình đứng lên!”
Thẩm Lệ: “…”
Thẩm Lệ trơ mắt nhìn Cố Tri Dân đứng lên rồi lại ngã xuống, sau khi lặp lại vài lần, cô không nhìn nổi nữa, trực tiếp đem Cố Tri Dân kéo lên trên một bên sofa.
Cố Tri Dân không còn sức để tránh cô, chỉ có thể hét lên: “Tôi chính là ông chủ của cô, cô đối xử với tôi như vậy, lương tâm cô không thấy áy náy sao?”
Thẩm Lệ không thèm để ý đến anh, sau khi ném anh lên sofa liền quay lại cầm trà giải rượu đến cho Cố Tri Dân.
“Khụ khụ…”
Cố Tri Dân bị sặc hai lần nhưng vẫn uống.
Thẩm Lệ cầm khăn tay nhét vào trong tay anh, để anh tự mình lau đi ít trà còn sót trên khóe miệng.
Cố Tri Dân tê liệt không nhúc nhích, Thẩm Lệ liền cầm khăn giúp anh lau.
Tay cô vừa duỗi ra liền bị Cố Tri Dân túm lấy.
Khi anh say, ánh mắt anh chứa đầy hơi nước, bình tĩnh nhìn Thẩm Lệ.
Ánh mắt anh thuần khiết giống như một đứa trẻ.
Thẩm Lệ có chút lúng túng tránh đi tầm mắt của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân cũng không muốn buông tha cô, nghiêng đầu cùng cô đối mặt.
“Cô không nói cảm ơn tôi sao!?” Người đàn ông say rượu có chút đờ đẫn, tốc độ nói chuyện so với bình thường cũng rất chậm, thoạt nhìn còn có chút khờ khạo.
Khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Nhắc tới chuyện này, Thẩm Lệ có chút bực mình, tức giận nói: “Tôi không bảo anh bạt mạng đi uống rượu với tổng giám đốc Tập.”
Cô biết Cố Tri Dân coi như đã bảo vệ cho các nghệ sĩ dưới tay.
Nếu hôm nay là nghệ sĩ của người khác, Cố Tri Dân có thể chỉ nói hai câu mà thôi.
Nhưng vấn đề là, một nghệ sĩ bình thường không thể có cơ hội tham gia cùng một bữa tiệc với Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân uống thành ra như vậy thực sự là bởi vì cô.
Trong lòng Thẩm Lệ mười phần tin tưởng điều này.
Bọn họ quen nhau đã lâu, cũng đủ hiểu lẫn nhau.
Cái loại thấu hiểu này không còn gọi là ăn ý nữa mà được coi là khắc vào tận xương tủy.
Người khác có thể nhìn không ra, cũng không hiểu nhưng chỉ có bọn họ mới cảm nhận được.
“Cô cùng với tổng giám đốc Tập gì kia uống với nhau rất vui? Lão già kia có gì tốt?” Cố Tri Dân vươn tay nới lỏng cà-vạt chính mình, mở chiếc áo sơ mi để lộ bộ ngực rắn chắc bên trong: “Ông ta đẹp trai hơn tôi sao? Dáng người đẹp hơn tôi sao?”
Anh cởi quần áo vừa mạnh vừa nhanh, Thẩm Lệ chưa kịp ngăn anh lại, các nút áo đã bị xé toạc, nằm trên mặt đất.
Thẩm Lệ nhìn đến ngây người.
Cố Tri Dân trước kia say rượu đều rất ngoan, thực sự chưa từng thấy anh phóng khoáng như vậy.
“Cô mau nói đi! Trả lời tôi đi! Tôi đẹp trai hay lão già kia đẹp trai.” Cố Tri Dân không buông tha hét lên.
Thẩm Lệ dở khóc dở cười: “Anh đẹp.”
“Ồ.” Cố Tri Dân lúc này mới hài lòng.
Thẩm Lệ do dự một chút, tự mình kéo lại chiếc áo anh vừa cởi ra rồi xoay người lấy áo khoác cho anh mặc vào.
Nhưng Cố Tri Dân không hề phối hợp mặc quần áo, Thẩm Lệ đành phải dỗ anh: “Mặc xong quần áo rồi về nhà, được không?”
Cố Tri Dân cũng rất nể tình để cô tự mình mặc quần áo cho anh.
Các nút áo bên trong đã bị dứt ra, Thẩm Lệ chỉ có thể đem áo khoác của anh buộc chặt lại.
.