Bài hát “Ngọt ngào”.
Cố Tri Dân vừa mới bước lên sân khấu, âm thanh ồn ào ở phía dưới càng lớn hơn.
Người dẫn chương trình đưa một cái micro cho Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân cầm micro lên: “Tôi vẫn nghĩ rằng mọi người đều là người trẻ tuổi giống như tôi, không ngờ là tôi nghĩ sai rồi, mọi người lại còn nghe bài hát “Ngọt ngào” của thế kỷ trước, tôi đã nhìn lầm mọi người rồi.”
Tất cả mọi người điều nghe ra đây là câu nói đùa, nhưng Cố Tri Dân còn cố ý dùng ngữ khí đứng đắn nhất.
Tiếng nói của anh vừa dứt, mọi người ở phía dưới liền cười vang một trận.
Tiêu Văn quay đầu sang nhìn Cố Tri Dân, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý và tham lam, người đàn ông có tính tình này như Cố Tri Dân, cho dù cô ta có đốt đèn lồng cũng không thể tìm được một người khác.
Cho nên bất luận có dùng thủ đoạn gì cũng phải ở bên cạnh Cố Tri Dân.
Cho dù là Cố Tri Dân chỉ nói giúp cô ta, nhưng trong vòng giải trí này có rất nhiều cặp buộc chặt lẫn lộn với nhau, cuối cùng xào tới xào lui lại thành sự thật.
Huống chi cô ta lại tin tưởng năng lực của mình nhất định có thể giữ được Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh liền chính xác tìm được vị trí của Thẩm Lệ.
Có vẻ tinh thần của cô không tốt lắm, tay đang đặt ở cằm không biết nhìn cái gì.
Đúng lúc Tiêu Văn quay đầu lại liền phát hiện Cố Tri Dân hơi mất tập trung nhìn chằm chằm một chỗ nào đó dưới sân khấu, cô ta thuận theo ánh mắt nhìn sang, cũng đã nhìn thấy Thẩm Lệ.
Vậy mà lại đang nhìn người phụ nữ đó.
Gần đây người phụ nữ kia không có một tuyên truyền nào, đều sắp bị mọi người lãng quên rồi, bộ dáng cúi đầu ủ rũ kia thật sự khiến cô ta hả giận.
Nhưng sao có thể đủ được chứ.
Lần trước Cố Tri Dân vì Thẩm Lệ mà lại hung hăng táng cô ta một bàn tay, sưng vài ngày mới xẹp xuống.
Món nợ này cô ta nhớ kỹ.
Đáy lòng của Tiêu Văn cũng đã có âm mưu âm độc, ngay cả ánh mắt cũng trở nên âm tàn, có điều mọi người vẫn đang vui vẻ với lời nói của người dẫn chương trình trên sân khấu, Cố Tri Dân đứng ở một bên lại đang nhìn Thẩm Lệ, cho nên căn bản không ai phát hiện ra ánh mắt của cô ta.
Rất nhanh, hậu trường bắt đầu phát bài “Ngọt ngào”.
Đây là một bài hát rất xưa cũ, nhưng vẫn trở thành một bản tình ca kinh điển.
Tiêu Văn đưa tay kéo lấy cánh tay của Cố Tri Dân, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bắt đầu rồi.”
Cố Tri Dân thu hồi tầm mắt lại, bất động thanh sắc rút cánh tay bị cô ta kéo ra, sau đó hô với những người ở dưới sân khấu: “Bài hát này tặng cho mọi người.”
Vẽ mặt của Cố Tri Dân mang theo vài phần ngã ngớn và tùy ý, đẹp trai không biên giới, lại khiến lòng người cam tâm tình nguyện bị anh ta phụ bạc.
“A!”
Phía dưới sân khấu vang lên tiếng thét chói tai.
“Tổng giám đốc Cố, em yêu anh!”
“Cố Tri Dân, em yêu anh.”
“A a a! Đẹp trai quá đi thôi.”
Một tiết mục kẻ tung người hứng, khiến cho đây giống như hiện trường fan hâm mộ gặp thần tượng của mình.
Một đám nghệ sĩ nữ và nhân viên nữ đều hét um sùm lên.
Tiêu Văn tức giận đến cả mặt đều xanh mét, nhưng cô ta còn phải cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Người dẫn chương trình kêu cô ta và Cố Tri Dân đi lên vốn để bọn họ làm một đôi tình nhân hát bản tình ca, không ngờ Cố Tri Dân lại nói tặng bài hát này cho tất cả mọi người.
Đặt người bạn gái là cô ta ở đâu chứ?
Mấy người phụ nữ này cũng quá đê tiện, lại còn dám hô hào yêu Cố Tri Dân ở trước mặt cô ta.
Đồ mặt dày.
Mặc dù trong lòng cô ta đang tức giận, nhưng cô ta vẫn phải duy trì sự tỉnh táo để hát xong bài hát này, nếu không lúc bước xuống sân khấu cô ta sẽ bị mất mặt.
Có vài lần Tiêu Văn muốn nắm tay của Cố Tri Dân đều bị anh ta uyển chuyển né tránh.
Cố Mãn Mãn nhìn một lát, nhìn đến nỗi thấy có chỗ không đúng lắm, quay đầu nói với Thẩm Lệ: “Chị Lệ, chị nói xem có phải anh họ của em đã cãi nhau với Tiêu Văn hay không, hình như là anh ấy không để ý đến Tiêu Văn thì phải.”
.