Thẩm Lệ ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà chung cư.
Nhìn một lát đột nhiên nhớ tới, Cố Tri Dân cũng ở chỗ này.
Buổi sáng lúc đi từ siêu thị trở về cô ấy liền bỏ mặc Cố Tri Dân cho nên cũng không biết Cố Tri Dân ở tòa nhà nào.
Hẳn là sẽ không khéo đến mức ở cùng một tòa nhà với cô đấy chứ?
Cho dù ở ở cùng một tòa nhà đi chăng nữa thì hẳn là anh ta cũng sẽ không ngốc đến mức cháy rồi cũng không chạy chứ?
Thẩm Lệ có chút đứng ngồi không yên, liền xoay người tìm kiếm thân ảnh Cố Tri Dân trong đám người.
Cô ấy tìm mấy lần trong đám người đang đứng ở cửa tiểu khu nhưng vẫn không hề nhìn thấy Cố Tri Dân.
Có khả năng không phải ở cùng một tòa này với cô ấy rồi.
Nhưng nhỡ đâu anh ta ngủ quá say, hay là có chuyện gì khác nên không phát hiện cháy rồi…
Người giống như anh ta luôn luôn không bao giờ chú ý tới cái gì cả.
Thẩm Lệ càng nghĩ càng thấy bất an bèn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho anh ta.
Lúc gọi điện thoại cô còn tự nói với bản thân mình là giữa bọn họ đã nói rõ ràng tất cả mọi chuyện, trước đó Cố Tri Dân đã nói rõ ràng như vậy rồi, về công về tư thì trong lúc này cô nghĩ vẫn nên gọi cuộc điện thoại này.
Nghĩ như vậy, cô cũng liền lấy lại sự tự tin, cũng cảm thấy cuộc điện thoại này của mình là danh chính ngôn thuận.
Nhưng sau khi điện thoại kết nối vẫn luôn không có người bắt máy.
Đáy lòng Thẩm Lệ càng cảm thấy bất an, ngay cả bản thân mình đang cắn ngón tay theo bản năng cũng không phát hiện ra.
Điện thoại vẫn luôn vang lên cho đến khi bị tự động tắt máy cũng không có người nhận.
Thẩm Lệ suy nghĩ một lát, trong điện thoại tìm được messenger của Kha Trật.
Kha Trật là trợ lý của Cố Tri Dân, bình thường Thẩm Lệ cũng không gặp nhiều, nhưng lần trước anh ta giúp Cố Tri Dân truyền tư liệu qua cho Thẩm Lệ cho nên mới có messenger.
Thẩm Lệ rất nhanh liền tìm được messenger của Kha Trật, trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta qua messenger.
Kha Trật ngược lại là bắt máy rất nhanh.
“Cô Thẩm?” Kha Trật hẳn là đang ở trong nhà, lúc đầu nghe hơi ầm ĩ nhưng thời gian dần trôi qua liền không ầm ĩ như vậy nữa.
Có lẽ là anh ta ra ngoài nghe điện thoại.
“Thật xin lỗi, hôm nay còn muốn quấy rầy anh, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh, trước kia có phải anh giúp Cố Tri Dân mua nhà ở khu chung cư mà tôi đang ở hay không?”
Kha Trật cũng là người hết sức cẩn thận, nghe xong lời này của Thẩm Lệ, thận trọng nói ra: “Cô Thẩm, chuyện không phải như cô nghĩ đâu, Tổng giám đốc Cố chỉ bảo tôi tìm nhà giúp anh ấy thôi, anh ấy đem chuyện mua nhà này toàn quyền giao cho tôi xử lý, tôi đã đi xem rất nhiều nhà ở thì thấy khu chung cư mà cô đang ở khá tốt, thật sự không phải bởi vì cô ở đó đâu, đơn thuần chỉ là trùng hợp mà thôi…”
“Được rồi, tôi biết rồi, tiểu khu chúng tôi bị cháy nhưng tôi không nhìn thấy Cố Tri Dân đâu, anh nói cho tôi biết anh ấy ở phòng nào của tòa nhà nào đi.” Lúc này Thẩm Lệ căn bản không có tâm tư để nghe Kha Trật giải thích bất cứ cái gì nữa.
Kha Trật nghe xong, cũng biết chuyện nghiêm trọng nên nói thẳng số phòng của Cố Tri Dân cho cô ấy.
Thẩm Lệ nghe xong, lẩm bẩm nói: “Thật đúng là cùng một tòa nhà với tôi…”
“Cô Thẩm, cô nghe tôi nói…”
Kha Trật còn muốn giải thích nhưng Thẩm Lệ đã trực tiếp đánh gãy anh ta: “Tôi biết rồi, đây cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, tôi đi tìm Cố Tri Dân trước đã, có việc gì để nói sau…”
Thẩm Lệ nói xong, cúp điện thoại, liền chạy về hướng khu chung cư.
Nhưng bảo vệ lại không cho cô ấy đi vào: “Cô Thẩm, bên trong bây giờ còn chưa có tin tức nói có thể đi vào, phiền phức cô chờ ở chỗ này đi…”
“Không được, bạn tôi vẫn còn đang ở bên trong…” Thẩm Lệ giải thích với bảo vệ.
Bảo vệ nói: “Cô yên tâm, nhân viên chữa cháy nhất định sẽ đem bạn của cô cứu ra.”
Thẩm Lệ vẫn không yên lòng, chủ yếu là do vẫn không gọi được điện thoại cho Cố Tri Dân.
“Tôi còn có chó trong nhà, phòng tôi khóa, tôi nhất định phải trở về cứu nó, mới vừa rồi là tôi ra ngoài đổ rác… Chó của tôi rất quan trọng đối với tôi, không có nó thật sự không được, xin các anh…”
.