Sau khi xác nhận xong, vẻ mặt tài xế càng thêm khó hiểu.
Hai cô gái này nhìn có vẻ đều xinh đẹp gọn gàng, nhưng đầu óc hình như lại không được bình thường?
Rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới gọi xe đi vòng quanh bệnh viện.
Mặc dù trong lòng tài xế cảm thấy mờ mịt nhưng ngoài mặt lại làm như không có gì, trông cũng có vẻ lịch sự, chắc không làm chuyện gì xấu đâu.
Thẩm Lệ thấy tài xế không ngừng nhìn cô qua gương chiếu hậu, cô lờ mờ đoán ra được suy nghĩ của tài xế nhưng cũng không nói gì thêm.
Sau khi đi 1 vòng quanh bệnh viện, Thẩm Lệ phát hiện ra, mọi lối ra của bệnh viện đều có phóng viên trực sẵn.
“Những người này thật sự quá…” Nét mặt Cố Mãn Mãn đầy bức bối, nhưng lại ngại tài xế nên không dám nói nhiều.
Thẩm Lệ khẽ cười: “Đây gọi là yêu nghề kính nghiệp”
Cố Mãn Mãn: “….”
Thẩm Lệ vén tóc sang một bên, vẻ mặt lúng túng lên tiếng: “Bác tài, tôi có một chuyện hơi khó xử muốn nhờ…”
“Cái gì?” Tài xế đã chú ý đến cô từ lâu, cũng nghe rất rõ câu nói của cô.
“Bác có thể cùng bọn tôi đi vào bên trong bệnh viện được không? Khi nãy vừa từ khách sạn Cẩm Uy đi ra liền thấy có người theo dõi chúng tôi, muốn bác đi xung quanh bệnh viện cũng là muốn xác nhận xem người kia có ở quanh đây hay không, nếu như bác đi cùng với bọn tôi vào trong, kẻ theo dõi kia sẽ kiêng dè hơn….”
Giọng nói của Thẩm Lệ mang theo tia cầu khẩn, ánh mắt cũng vô cùng chân thành không hề có chút giả tạo.
Vị tài xế này đã chạy xe ở khu vực này lâu năm, đương nhiên biết Cẩm Uy là khách sạn tốt nhất trong thành phố, giá một đêm của phòng loại thường cũng mấy triệu, phòng tổng thống thì lên đến mấy chục triệu.
Người có thể ra vào khách sạn Cẩm Uy không phải người có quyền thì cũng là người có tiền.
Mà hai cô gái trẻ tuổi như Thẩm Lệ cùng Cố Mãn Mãn có thể ở trong khách sạn sang trọng như vậy chắc chắn sẽ là mục tiêu dòm ngó của kẻ xấu.
Tài xế là lại người thích giúp đỡ người khác, liền vội vàng gật đầu: “Được thôi!”
“Cảm ơn bác tài” Thẩm Lệ cảm kích nói.
“Hai người có chuyện gì thì cứ nói thẳng, thật là, cứ đi vòng quanh bệnh viện như thế này cũng khiến tôi hết hồn…” Tài xế thở phào một hơi rồi đưa Thẩm Lệ cùng Cố Mãn Mãn đi vào bên trong bệnh viện.
Đám phóng viên trực sẵn ngoài cửa trông thấy có một tài xế taxi cùng với hai cô gái đi vào bên trong nên cũng không nghĩ nhiều.
Trong giới giải trí này chẳng có gì là bí mật.
Việc Thẩm Lệ đổi người đại diện trong giới ai cũng biết cả, vậy nên bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ cần thấy có hai người phụ nữ đi vào cùng nhau thì sẽ xông lên chặn lại.
Thẩm Lệ cùng Cố Mãn Mãn thành công đi vào bên trong bệnh viện, Cố Mãn Mãn trả tiền xe cho tài xế, tài xế định trả lại tiền thừa thì Cố Mãn Mãn từ chối rồi cùng Thẩm Lệ rời đi.
Sau khi bước vào thang máy, Cố Mãn Mãn khẽ phàn nàn: “Không ngờ là chuyến đi đến bệnh viện lần này lại lắt léo như vậy”
Thẩm Lệ không lên tiếng, khoanh tay lại, ánh mắt trầm ngâm.
Hai người nhanh chóng đi đến cửa phòng bệnh của Tiêu Văn.
Khác với hôm trước, lần này ở bên ngoài cửa có thêm 2 vệ sĩ.
Hai người này đều là thuộc hạ lâu năm của Cố Tri Dân nên nhanh chóng nhận ra Thẩm Lệ.
“Cô Thẩm?”
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cửa phòng ngay lập tức bị đẩy ra.
“Gì mà ồn ào vậy?”
Giọng nói của Cố Tri Dân có chút bực bội, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Lệ thì khẽ sửng sốt, sau đó điều chỉnh lại sắc mặt: “Đến rồi à”
Có vẻ như sớm đã đoán ra được là cô sẽ đến.
Thẩm Lệ lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi đến tìm Tiêu Văn”
“Cô ấy đang nghỉ ngơi, có chuyện gì thì nói với tôi” Cố Hành Văn đứng ở ngay giữa cửa, chặn Thẩm Lệ lại.
Thẩm Lệ cảm giác như mình đang nghe chuyện gì đó rất nực cười, nhếch miệng nói: “Anh muốn tôi nói cho anh thì tôi sẽ nói chắc? Lúc mà anh đình chỉ công việc của tôi, anh có nói với tôi không?”
.