Tuyên bố xin lỗi được Cố Tri Dân đăng vẫn còn treo trên bảng hot search, cho dù không gây sự chú ý như lúc mới đăng lên tối qua nhưng vẫn lọt vào top 10.
Bản thân Cố Tri Dân vốn rất nổi tiếng.
Chuyện anh ta đăng tin tuyên bố xin lỗi là chuyện lớn, tất nhiên không thể lập tức giảm nhiệt độ xuống ngay được.
Hạ Diệp Chi xem xong tuyên bố xin lỗi do Cố Tri Dân đăng lên mới chợt hiểu ra: “Hóa ra là vậy.
Nhưng… nghe ý của anh ta hình như muốn nói là anh buộc anh ta phải viết tuyên bố xin lỗi à?”
Hạ Diệp Chi biết Mạc Đình Kiên không thể đi ép Cố Tri Dân viết tuyên bố xin lỗi gì đó.
Hơn nữa, Mạc Đình Kiên đã sớm giao truyền thông Thịnh Hải lại cho Cố Tri Dân, Cố Tri Dân nói những lời không giải thích được này lại càng làm cho cô cảm thấy nghi ngờ khó hiểu.
Mạc Đình Kiên liếc nhìn Hạ Diệp Chi: “Anh ăn no rửng mỡ à?”
“Cũng có khả năng lắm.
Hôm qua anh còn nói mình đang rất buồn chán, bảo em đi ra ngoài chơi với anh còn gì.” Hạ Diệp Chi chống hai tay xuống bàn, cười tủm tỉm nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên chợt dừng lại, kéo laptop sang bên cạnh, xoay ghế quay lưng về phía Hạ Diệp Chi rồi xem tài liệu, không muốn để ý tới cô.
“Ấu trĩ.”
Hạ Diệp Chi ngoài miệng nói anh ấu trĩ lại cố ý đi vòng qua bên kia, đối mặt với Mạc Đình Kiên: “Anh nói mau, Cố Tri Dân anh ta rốt cuộc muốn làm gì vậy?”
Mạc Đình Kiên đóng laptop lại: “Cậu ấy muốn chứng minh trong sạch thôi.”
Hạ Diệp Chi hừ lạnh một tiếng: “Anh ta còn có trong sạch gì nữa chứ?.”
Mạc Đình Kiên: “Cho nên mới cần phải chứng minh.”
“… Có lý đấy.” Hạ Diệp Chi gật đầu: “Anh ta muốn chứng minh sự trong sạch, cho nên lại bảo Tiểu Lệ mắng ở trên mạng, còn gọi điện thoại cho anh nói những lời khó hiểu đó nữa?”
Hạ Diệp Chi trước sau vẫn đứng ở bên phía Thẩm Lệ.
Trong đầu Mạc Đình Kiên suy nghĩ một lát về tình cảm anh em giữa mình Cố Tri Dân, vẫn quyết định giải thích một chút vì hạnh phúc của Cố Tri Dân.
“Cậu ấy muốn bảo vệ đứa con trong bụng của Tiêu Văn để giám định người thân.”
Hạ Diệp Chi vừa nghe vậy thì hiểu rõ.
“Tiêu Văn nói đứa trẻ này là của Cố Tri Dân, thời gian vừa đúng nên rất khó nói được rõ ràng.
Nếu Cố Tri Dân không thừa nhận đứa nhỏ này là của anh ta, lấy tính tình của Tiêu Văn, cho dù bỏ đứa bé cũng sẽ không phối hợp với Cố Tri Dân đi làm giám định người thân.
Cố Tri Dân lại tính không làm thì thôi, một khi đã làm thì làm tới cùng, giả vờ tốt hơn với Tiêu Văn để nhận được sự tin tưởng của cô ta, là thế sao?”
Hạ Diệp Chi nói xong quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên gật đầu, đứng dậy đi qua bên cạnh uống nước.
Hạ Diệp Chi giống như một cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng anh, tiếp tục thảo luận với anh: “Cố Tri Dân này cũng quá thảm rồi, mỗi ngày phải lời nói ngon ngọt với một người phụ nữ mình không thích.
Chúng ta làm bạn có phải nên đi thăm anh ta một chút không?”
Mạc Đình Kiên rót nước, nhét vào trong tay của Hạ Diệp Chi: “Em muốn đi qua để chê cười cậu ấy thôi.”
Giọng anh vô cùng chắc chắn.
Hạ Diệp Chi cười hì hì: “Em thật sự quan tâm anh ấy mà.”
Mạc Đình Kiên không tin.
Hạ Diệp Chi lại đuổi theo anh hỏi: “Nếu anh là Cố Tri Dân, anh thấy trong chuyện này còn có cách xử lý tốt hơn không?”
Cô suy nghĩ một lượt, cảm thấy hình như không có cách nào khác.
Mạc Đình Kiên khẽ nói một tiếng: “Em đang khen cậu ta hay là mắng anh vậy?”
“Ơ?” Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt rồi mới chợt hiểu ra Mạc Đình Kiên đang nói anh không thể gặp phải tình trạng như Cố Tri Dân được.
Anh vẫn cảm thấy Cố Tri Dân không có cách nào so sánh được với anh.
Hạ Diệp Chi chợt nghiêm túc nói: “Sao bây giờ anh càng lúc càng tự luyến thế? Em đã nói là nếu như rồi mà!”
Giọng Mạc Đình Kiên lạnh lùng: “Chuyện do mình làm ra thì phải tự mình chịu trách nhiệm, không có nếu như.”
Hạ Diệp Chi bĩu môi: “Nói chuyện với anh thật vô nghĩa.
Em gọi điện thoại cho Tiểu Lệ đây.”
.