Thẩm Lệ và Cố Tri Dân lại bắt đầu oán hận lẫn nhau.
Hạ Diệp Chi cũng nảy sinh lo lắng giống như Mạc Đình Kiên, nhỏ giọng nói: “Tính tình của Cố Tri Dân này thật sự là không sửa được…”
Đụng tới chuyện của Thẩm Lệ, Cố Tri Dân liền trở nên vô cùng ấu trĩ.
Giống như học sinh tiểu học vậy, thích một bạn nữ liền muốn nhằm vào người đó, bắt nạt người đó.
Mạc Đình Kiên nhếch miệng: “Tự gây nghiệt.”
…
Mặc dù mùi thuốc súng giữa Thẩm Lệ và Cố Tri Dân có hơi nồng nhưng tốt xấu gì thì tập này của chương trình cũng vẫn ghi hình xong một cách thuận lợi.
Vừa quay xong chương trình, Thẩm Lệ liền đi gọi điện thoại cho Đào Triển Minh.
“Cô Thẩm?” Giọng nói của Đào Triển Minh nghe có vẻ hơi bất ngờ.
Thẩm Lệ liền trực tiếp mở miệng nói ra: “Hôm nay tôi ghi hình chương trình «Tôi và cuộc sống của tôi» phát hiện ra anh bị vô tình có mặt trong cảnh quay của tôi.”
“Chuyện này à…” Giọng nói của Đào Triển Minh nhiễm lên một tiếng cười, kiên nhẫn giải thích: “E-kip chương trình đã hỏi qua ý kiến của tôi rồi, tôi cũng biết.”
Thẩm Lệ dừng một chút: “Tôi không ngờ Tổng giám đốc Đào vậy mà lại không ngại xuất hiện trước ống kính đấy.”
Đào Triển Minh thẳng thắn nói ra: “Không có nhiều cơ hội được dựa hơi vào sự nổi tiếng của cô Thẩm mà.
Không có lý do gì ngoài sức tưởng tượng cả, chỉ là muốn dựa hơi vào sự nổi tiếng của Thẩm Lệ.
Thẳng thắn đến mức khiến cho Thẩm Lệ không có cách nào tức giận được.
“Hai chúng ta trong sạch mà.” Lần trước Đào Triển Minh lấy ra đoạn video kia để cô có thể làm sáng tỏ chuyện đó đã khiến cô cảm thấy mình đang nợ anh ta mà lần này Đào Triển Minh lại không khách sáo nói mình chỉ muốn dựa hơi vào sự nổi tiếng của cô ngược lại khiến trong lòng cô có cảm giác nhẹ nhõm.
Đào Triển Minh bên kia trầm mặc một lát, sau một lúc lâu mới nói ra: “Nếu như cô Thẩm còn có việc gì cần tôi hỗ trợ thì cứ bảo người đại diện của cô là cô Cố liên hệ cho tôi.”
Thẩm Lệ khẽ cười một tiếng: “Ồ? Không nhìn ra Tổng giám đốc Đào lại có tâm địa thiện lương như thế đấy.”
“Tất cả mọi người đểu là bạn mà.” Giọng nói của Đào Triển Minh nghe có vẻ nghiêm túc.
Thẩm Lệ ý vị sâu xa “À” một tiếng xong mới nói: “Vậy thì tốt, hẹn gặp lại Tổng giám đốc Đào.”
Cúp điện thoại xong, Thẩm Lệ đi tới phòng vệ sinh một chuyến.
Lúc đi ra lại nhìn thấy Cố Tri Dân và đạo diễn đang đi song song ở phía trước, hai người đang nói chuyện nên không hề chú ý tới Thẩm Lệ đi ở sau lưng.
Cố Tri Dân nói: “Đem đoạn phim có cái tên họ Đào kia cắt đi.”
Cái tên họ Đào?
Đương nhiên là đang nói tới Đào Triển Minh.
Tại sao lại muốn cắt đoạn phim có Đào Triển Minh?
Giọng điệu của Đạo diễn nghe có vẻ khó xử: “Tổng giám đốc Cố, đây là anh đang làm tôi khó xử đấy, Tổng giám đốc Đào là người rất có sức hấp dẫn nên tôi cảm thấy người xem sẽ thích anh ta, hơn nữa Tổng giám đốc Đào cũng đồng ý mà cô Thẩm cũng không có ý kiến gì mà.”
Giọng nói của Cố Tri Dân nghe có chút lạnh lùng: “Tôi là ông chủ củaThẩm Lệ, tôi có ý kiến.”
Đạo diễn: “Ngài có ý kiến gì thì ngài nói…”
Cố Tri Dân: “Bây giờ Thẩm Lệ nổi tiếng như thế nào mọi người đều rõ như ban ngày, trong đoạn phim của cô ấy xuất hiện một người đàn ông thì những người xem kia và fan hâm mộ nhìn thấy không phải sẽ nghĩ theo hướng không nên nghĩ kia sao? Đến lúc đó lại có thêm phiền phức? Tôi làm ông chủ nên đương nhiên phải suy nghĩ cho nghệ sĩ dưới tay mình rồi.”
Cố Tri Dân nói một cách rất nghiêm túc khiến cho đạo diễn gần như cũng tin rồi nhưng vẫn cảm thấy là lạ chỗ nào đó.
Ông ta suy tư một chút, rất nhanh liền nghĩ ra lạ ở chỗ nào rồi.
“Nhưng Tổng giám đốc Cố này, lúc ghi hình cả hai tập của chương trình này không phải ngài vẫn luôn nhằm vào cô Thẩm sao?” Ông ta thật sự không nhìn ra được Cố Tri Dân có bao nhiêu suy nghĩ cho Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân nghẹn lời, không nói thêm được gì.
Thẩm Lệ đi theo nghe một đường, nghe đến đó cũng không khỏi cười ra tiếng.
Đạo diễn quay đầu lại trông thấy là Thẩm Lệ lập tức vui vẻ ra mặt: “Cô Thẩm à, vừa đúng lúc Tổng giám đốc Cố có ý kiến đối với chuyện Tổng giám đốc Đào, hai người thương lượng thống nhất ý kiến cho tốt đi nhé?”
.