Thẩm Lệ đã hủy bỏ kỳ nghỉ, thời gian được rảnh rỗi, cảm thấy không có việc gì làm cho nên về nhà với ba mẹ.
Cô về nhà đương nhiên là ba mẹ vui mừng rồi.
Lúc ăn cơm, ba mẹ hỏi chuyện của Cố Tri Dân.
Hình Ỷ Quân múc cho Thẩm Lệ một chén canh, thuận miệng hỏi: “Chuyện của Tri Dân, rốt cuộc là có thật hay không vậy?”
Thẩm Lệ suy nghĩ rồi nói: “Con cũng không biết nữa.”
“Nếu như chuyện này là thật, Tri Dân cũng quá chủ quan rồi…” Hình Ỷ Quân thở dài.
Thẩm Lệ hơi nghi ngờ một chút: “Chủ quan cái gì ạ?”
Hình Ỷ Quân trừng lớn mắt: “Cả nửa ngày rồi mà con cũng không xem Facebook nữa hả?”
Thẩm Kế ở bên cạnh nhíu mày, gắp thức ăn cho Hình Ỷ Quân: “Thôi được rồi, tuổi của bà cũng đã lớn rồi mà còn nhiều chuyện của sấp nhỏ…”
Hình Ỷ Quân cũng cảm thấy bản thân mình hơi nhiều chuyện nên cũng không nói chuyện này nữa, nói chuyện tết Đoan Ngọ với Thẩm Kế.
Thẩm Lệ lấy điện thoại di động ra, mở Facebook lên, nhìn thấy một cái tên quen thuộc trong danh sách hotsearch: Na Thúc.
Na Thúc này trước kia Tiêu Văn nói xấu cô đã giúp cô ra mặt, thế là Thẩm Lệ có chút tò mò mà nhấn vào.
Nhấn vào xem xem, nhìn thấy nội dung của chủ đề cây hấp dẫn thứ nhất trên Facebook:
Nhà phê bình phim nổi tiếng, bởi vì đã bị lộ tài liệu cho nên bị tước danh hiệu.
Lộ tài liệu cái gì chứ, tước danh hiệu cái gì?
Ở phía dưới bài đăng này có rất nhiều bình luận, cũng có người hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Lệ lướt mấy bình luận, sau đó nhìn thấy một ảnh chụp màn hình.
Ảnh chụp màn hình là tài liệu được tiết lộ trước khi Na Thúc bị tước danh hào:
– 1 diễn viên nữ tuyến 18 muốn được đứng đầu, đã lợi dụng một ông chủ trẻ tuổi có quyền có lực của một công ty truyền thông nào đó đang say rượu mà vào phòng của anh ta, ông chủ này mặc dù là đào hoa nhưng mà còn rất có trách nhiệm, nghe nói sau khi diễn viên nữ nào đó mang thai cho nên đã ở cùng với người ta, chiều chuộng vô cùng, kết quả là tổng giám đốc này bình thường đi ở bờ sông cũng đã ước giày, bị lừa, cái thai mà diễn viên nữ nào đó mang căn bản cũng không phải là con của anh ta… Tôi khuyên các vị nếu như muốn lên đời, đàn ông uống say rồi thật sự không làm được gì cả… nhắc đến thì tổng giám đốc đó cũng rất ngây thơ nhỉ…
Đọc những cái này, dường như là Thẩm Lệ đã hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù là Na Thúc nói chuyện mập mờ, nhưng gần đây chuyện của Tiêu Văn và Cố Tri Dân cũng rất xôn xao, liên hệ trước sau liền có thể hiểu được anh ta đang nói tới ai.
Ở phía dưới còn có cư dân mạng đang nhiệt tình thảo luận.
“Chuyện này là tôi đã trách oan vị tổng giám đốc này rồi.”
“Anh em đừng sợ, cứ lớn tiếng nói ra tên của tổng giám đốc này đi.”
“Không nói đâu, sợ bị tước danh hiệu.”
“Hahaha, đây là tổng giám đốc ngây thơ nào vậy, mang thai mà còn phải chịu trách nhiệm, điều này không giống với mấy người đào hoa mà chúng ta đã từng biết.”
“Tôi đã nói rồi mà, Cố Tri Dân làm sao có thể để ý đến Tiêu Văn được.”
“Thớt lầu trên… thớt đâu có danh hiệu đâu.”
“…”
Hình Ỷ Quân thấy Thẩm Lệ cứ luôn nhìn điện thoại, nhịn không được mà lên tiếng nói: “Tiểu Lệ, đừng có cứ xem điện thoại nữa, nhanh chóng ăn cơm đi, đợi lát nữa nó nguội hết bây giờ…”
“Dạ.” Thẩm Lệ quay đầu mỉm cười với Hình Ỷ Quân, úp sấp điện thoại đặt lên trên mặt bàn.
Trong lòng của cô vẫn còn đang suy nghĩ chuyện khác.
Na Thúc chỉ là một người phê bình điện ảnh, từ xưa đến nay cũng không tham dự mấy tin tức như thế này, bây giờ lại lẫn vào trong những chuyện này…
…
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Lệ đi ra ngoài đi dạo, đi dạo đi dạo lại gặp phải Tần Nhân.
Tần Nhân đang dẫn một chú chó con.
Thẩm Lệ đi về phía của bà: “Mẹ Cố.”
“Tiểu Lệ, con về rồi đó hả.” Tần Nhân vừa nhìn thấy là cô liền lộ ra nụ cười.
Ánh mắt của Thẩm Lệ rơi vào con chó ở kế bên chân: “Sao đột nhiên lại muốn nuôi chó vậy ạ?”
Nụ cười trên mặt của Tần Nhân phai nhạt mấy phần, giọng nói yếu ớt: “Nuôi một con chó còn bớt đau đầu hơn so với Cố Tri Dân.”
.