Tầm mắt của hai người chạm nhau giữa lưng chừng.
Cố Tri Dân đưa tay định lấy xiên que chợt dừng lại, nghiêm túc phủ nhận: “Sao có thể chứ?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Lệ hơi thu liễm lại, cố ý đùa dai gằn từng chữ nói: “Em tận mắt nhìn thấy.”
Cô nói xong thì bình tĩnh nhìn Cố Tri Dân, muốn xem phản ứng của anh.
Cố Tri Dân buông đũa xuống.
Cô đây là muốn bắt đầu tính sổ với anh sao?
Không đúng…
Cố Tri Dân bỗng như nhớ ra chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệ: “Em đã đi tìm anh?”
Thẩm Lệ mỉm cười, cực kỳ dịu dàng nói: “Không có, lừa anh thôi.”
Cố Tri Dân khẽ mím môi, ánh mắt lóe lên.
Đây là biểu hiện của sự chột dạ.
Lúc đó Thẩm Lệ đúng là muốn đi tìm Cố Tri Dân, nhưng sau đó vì nhiều nguyên nhân nên cô đi không được.
Tuy cô không tận mắt nhìn thấy cuộc sống của anh ở nước ngoài như thế nào nhưng cô biết bên cạnh anh sẽ không bao giờ thiếu phụ nữ.
Cố Tri Dân cũng không tức giận vì Thẩm Lệ cố ý lừa mình, ngược lại còn nghĩ đến một chuyện khác.
Thật ra thời gian đầu khi anh mới ra nước ngoài, Thẩm Lệ thường gọi điện thoại cho anh.
Lúc đầu Thẩm Lệ còn tức giận, mỗi lần gọi điện thoại tới cũng nổi nóng với anh ta.
Anh còn nhớ rõ lúc đó anh cũng không cúp điện thoại, lần nào cũng đều chờ cô xả hết giận, lần nào cũng đều là Thẩm Lệ mắng anh, mắng xong rồi cô lại còn tức tối cúp điện thoại trước.
Anh cũng không nhớ lúc đó bản thân anh đang suy nghĩ gì.
Anh nhớ mang máng, hai ba tháng sau Thẩm Lệ nói muốn gặp anh một lần, anh trở về không được thì cô sẽ đi tìm anh.
Sau đó thì sao?
Cố Tri Dân nhớ tới đến những chuyện bản thân đã làm sau đó thì có cảm giác trái tim như chìm xuống đáy biển, bứt rứt đến không thở nổi.
Sau đó Thẩm Lệ lại gọi điện thoại qua, anh cố ý tìm những người phụ nữ khác nhau nhận điện thoại.
Lại qua mấy tháng, Thẩm Lệ không gọi điện thoại cho anh nữa.
Tính tới tính lui cũng đã nửa năm Thẩm Lệ không đi tìm anh nữa rồi.
Nhưng khi ấy sau khi tỉnh táo lại, Cố Tri Dân liền cảm thấy hơi hối hận nhưng anh cũng không dám trở về, mãi cho đến sau này quen biết Mạc Đình Kiên, đến khi truyền thông Thịnh Hải đứng vững ở thành phố Hà Dương thì anh mới trở về một lần nữa, nhưng cũng vẫn không dám đi tìm Thẩm Lệ.
“Là bạn nữ học chung nhưng không phải chỉ có một mình, còn những người khác nữa.” Cố Tri Dân không giỏi giải thích với người khác, càng giải thích càng thấy nặng lòng.
Mấy năm nay anh dây dưa với Thẩm Lệ nhưng lại có ý né tránh chuyện trước kia, cho rằng có thể coi như chưa từng xảy ra.
Thẩm Lệ lại đột nhiên mỉm cười: “Tiếp theo anh muốn nói xin lỗi em phải không?”
Lúc nhỏ Thẩm Lệ là một cô bé rất xinh đẹp, còn Cố Tri Dân lúc ấy cũng rất hời hợt, chỉ vì nhìn thấy cô đẹp nên mới dẫn cô đi chơi.
Anh đi đến đâu thì dẫn cô theo đến đó.
Bây giờ cô lớn rồi nhưng vẫn xinh đẹp như vậy.
Mỗi khi cô mỉm cười, nụ cười kia tươi tắn, rực rỡ đến mức khiến người khác không thể dời mắt.
Thẩm Lệ nhìn anh, vẻ mặt thản nhiên lại toát lên sự dịu dàng.
Nhưng sự nhẹ nhõm của cô giống như một con dao cùn cứa vào tim Cố Tri Dân, cứ đau âm ỉ không dứt.
Thẩm Lệ có thể thoải mái nhưng anh lại không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Lúc ban đầu anh chỉ là một cậu nhóc yếu đuối, nhát gan.
Anh cho rằng anh và Thẩm Lệ là đã được trời cao an bài.
Bây giờ anh mới phát hiện có lẽ anh không xứng với cô.
Yết hầu trượt lên xuống, nuốt nước bọt, giọng anh trở nên khàn khàn, anh khó nhọc mở miệng: “Tiểu Lệ, em đừng như vậy.”
Cô đừng thoải mái như vậy cũng đừng dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
Tuy lời nói của Cố Tri Dân không rõ ràng lắm nhưng Thẩm Lệ có thể hiểu được ý tứ từ trong ánh mắt của anh.
Có một khoảng thời gian, thậm chí cô đã nghĩ đến việc trả thù Cố Tri Dân, cô muốn nhìn thấy dáng vẻ hối hận của anh ta.
.