Sau khi nghe những lời của Thẩm Lệ, Thạch Quân quay lại nhìn Tiêu Văn với vẻ mặt kỳ quái, rồi nhìn lại Thẩm Lệ: “Cảm ơn cô Thẩm đã nhắc nhở, tôi sẽ nhớ kĩ.”
Thẩm Lệ nhận thấy khi Thạch Quân nói, Tiêu Văn run lên.
Đây là biểu hiện của sự sợ hãi.
Thẩm Lệ khẽ nhíu mày, không nói nữa, xoay người lên xe rời đi.
“Cô Thẩm đi chậm nhé, trên đường đi phải cẩn thận.” Nhân viên bảo vệ tiễn Thẩm Lệ đi, quay lại thấy Tiêu Văn đã bị Thạch Quân kéo đi, cũng không nán lại thêm.
Xe của Thạch Quân cũng đậu ở đây, anh ta kéo Tiêu Văn đến trước xe, mở cửa, trực tiếp nhét Tiêu Văn vào trong.
Động tác không nhẹ nhàng chút nào, anh ta cũng không quan tâm Tiêu Văn vẫn đang mang thai đứa trẻ.
Tiêu Văn bị buộc phải ở cùng Thạch Quân và sinh ra đứa con này, tuy rằng trong lòng có chút hận đứa nhỏ nhưng theo bản năng cô vẫn bảo vệ bụng khi bị anh ta đẩy lên xe.
Thạch Quân lên xe từ bên kia, vừa lên xe liền thả khóa an toàn xuống, vẻ mặt nham hiểm nhìn Tiêu Văn: “Cô tìm Thẩm Lệ để làm gì? Muốn cô ta giúp cô trốn sao? Hửm?”
Trên mặt Thạch Quân đầy vẻ ủ rũ, chỉ cần Tiêu Văn dám nói một tiếng “Phải”, anh ta có thể lập tức bóp chết cô ta ngay tại đây.
Khóe môi Tiêu Văn run lên, sợ hãi co rút lại, lắp bắp: “Không… không phải…”
“Không phải?” Giọng nói Thạch Quân nhẹ nhàng, anh ta nhìn chằm chằm vào cô ta.
Tiêu Văn mím môi, định nói thì Thạch Quân đột nhiên hét lên: “Cô không muốn cô ta giúp cô trốn, chẳng lẽ cô muốn cô ta ôn lại chuyện xưa với cô sao? Hả! Cô nghĩ tôi là một kẻ ngốc sao? Tiêu Văn, cô thực sự có bản lĩnh lắm đấy.”
Tiêu Văn co người lại trốn bên cửa xe nhưng không được, Thạch Quân tát cô ta, nửa khuôn mặt tê dại, máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng.
“A——”
Cỗ xe chật hẹp, Tiêu Văn không còn nơi nào để trốn, cô ta hét lên, bất ngờ nhận lấy một cái tát mạnh từ Thạch Quân.
Nhưng cô ta không dám phản kháng.
Bây giờ Thạch Quân không còn gì cả, anh ta chỉ muốn đứa con trong bụng cô ta.
Cô ta cũng không phải không nghĩ đến việc chạy.
Nhưng Thạch Quân có trong tay hình của cô ta.
Sau khi bị Thạch Quân dẫn về nhà, Thạch Quân đã ép cô ta chụp những bức ảnh nhạy cảm.
Chỉ cần cô ta dám chạy, Thạch Quân sẽ phát tán ảnh chụp khắp nơi.
Nếu Thạch Quân thực sự làm như vậy, cô ta thực sự sẽ không thể ở lại Thành phố Hà Dương nữa.
Ngay cả ở các thành phố khác, cũng rất khó sống.
Dù gì thì cô ta cũng từng nổi tiếng một thời với tư cách là “Bạn gái của Cố Tri Dân”.
Những ngày qua, cô ta đã sống như thế này.
Cho nên, khi nhìn thấy Thẩm Lệ, cô ta đã nảy ra ý định nhờ Thẩm Lệ giúp đỡ.
Vì vậy, cô ta tìm kiếm cơ hội, lặng lẽ hành động.
Khi cô ta đi tới, cô ta nhìn thấy Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi đang đứng cùng nhau cười nói.
Họ đều rất đẹp.
Hạ Diệp Chi còn là vợ của Mạc Đình Kiên.
Thẩm Lệ là người gì mà may mắn quá thế, có Cố Tri Dân hộ tống, thậm chí người bạn thân nhất của cô ấy còn là vợ của Mạc Đình Kiên.
Tiêu Văn vốn dĩ muốn cúi người cầu xin Thẩm Lệ giúp đỡ, nhưng lúc đó, sự ghen tị và uất hận trong lòng cô ta lại trỗi dậy.
Cô ta không nhịn được mà chế nhạo Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ vẫn luôn như vậy, khinh thường cô ta.
Nhưng Thẩm Lệ càng như vậy thì trong lòng cô ta càng hận.
Cuối cùng, chuyện thành như bây giờ, cô ta bị Thạch Quân bắt lại.
Vả lại, sau khi trở về nhà, cô ta sẽ bị Thạch Quân đánh đập và tra tấn.
Không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được!
Tiêu Văn chạm vào khuôn mặt nóng rát của mình, nói nhỏ: “Anh thích Thẩm Lệ phải không?”
.