Thẩm Lệ cũng không biết lời nói của cô có gì buồn cười nữa, Hạ Diệp Chi giống như là bị điểm vào huyệt cười rồi vậy, không ngừng lại được.
“Cậu bớt chút đi, đừng cười đến tắt thở đó.” Thẩm Lệ bĩu môi, thuận khí cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cuối cùng cũng dịu lại, hỏi: “Tại sao lại cảm thấy không tôn trọng Mạc Đình Kiên, anh ấy là bồ tát sao?”
“Tổng giám đốc Mạc là nhân vật truyền kỳ, chính là loại cao cao tại thượng, khiến người ta quỳ lạy, khác với người thường đó, cậu hiểu cảm nhận của tớ không?”
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi, thử truyền đạt suy nghĩ của cô với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi vừa định mở miệng, Thẩm Lệ lại vội vàng xua xua tay: “Bỏ đi, cậu không hiểu đâu, dù sao cậu là người có đứa con thứ hai với Tổng giám đốc Mạc mà.”
Thẩm Lệ cười hi hi mà nhìn cái bụng nhỏ của cô.
Hạ Diệp Chi cảm thấy mình không còn đơn thuần nữa, cô vậy mà lại hơi hiểu ý tứ trong lời của Thẩm Lệ, xấu hổ và phẫn nộ mà trừng Thẩm Lệ một cái: “Dưỡng thương đó, mà cũng không bớt bớt lại.”
“Chút thương tích này cũng không ảnh hưởng gì, nếu như tớ thật sự hoàn toàn bớt bớt lại rồi, cậu chỉ e lại phải càng lo lắng nữa đó…”
Cửa nhà bếp không có đóng, Cố Tri Dân mang máng nghe thấy tiếng cười ở bên ngoài.
Anh đi đến bên cửa nhà bếp, nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi đang đứng nói cười trên ban công.
“Táo đỏ.”
Đằng sau truyền đến thanh âm thiếu kiên nhẫn của Mạc Đình Kiên.
Cố Tri Dân vừa vào bếp là liên tục huyên thuyên, Mạc Đình Kiên cảm thấy phiền chết đi được, bây giờ lại chạy ra bên cửa lén lén lút lút, Mạc Đình Kiên mà có thể kiên nhẫn thì mới là có ma đó.
“Đình Kiên, cậu qua đây.” Cố Tri Dân đã sớm quen với việc Mạc Đình Kiên suốt ngày đối đãi anh với sắc mặt nhăn nhó rồi, quay đầu đưa tay ngoắc ngoắc Mạc Đình Kiên.
Trên mặt Mạc Đình Kiên viết đầy chữ ‘tôi không muốn xem, tôi không có hứng’.
Nhưng một giây sau, anh đặt con dao trong tay xuống, cũng đi qua đó, đứng ở một bên khác của cửa nhà bếp.
“Cậu nhìn bọn họ kìa, tình cảm đã đi đến đây từ những năm tháng học sinh, có phải là vô cùng khác biệt không?” Cố Tri Dân có chút cảm thán mà nói.
Nhưng Mạc Đình Kiên lại nghe ra được vài phần tiếc nuối từ trong ngữ khí của anh.
Cố Tri Dân rất hối hận về chuyện năm đó mình ra nước ngoài.
Nếu như, Cố Tri Dân năm đó không có nhu nhược mà chạy ra nước ngoài, mà là ở trong nước, chắc cũng sẽ ở hẹn hò với Thẩm Lệ.
Anh luôn cảm thấy nuối tiếc vì đã để lỡ qua những tháng ngày đại học của Thẩm Lệ.
Đối với Cố Tri Dân, Mạc Đình Kiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội có thể đâm dao nào.
Thế là, anh lạnh lùng thốt ra một chữ: “Phải.”
Cố Tri Dân: “…”
Anh hỏi ai mà không được, sao lại hỏi Mạc Đình Kiên chứ?
“Hừ!”
Anh hừ lạnh với Mạc Đình Kiên một tiếng, rồi lại quay đầu nhìn Thẩm Lệ.
“Táo đỏ.” Thanh âm của Mạc Đình Kiên kéo dòng suy nghĩ của anh quay về.
Cố Tri Dân chỉ đành quay người giúp Mạc Đình Kiên tìm táo đỏ.
Sau đó, Cố Tri Dân không có mở miệng nói chuyện gì nữa, Mạc Đình Kiên nói cần thứ gì, anh liền đi lấy thứ đó.
Mạc Đình Kiên nhịn không được mà quay đầu nhìn chằm chặp vào Cố Tri Dân.
“Sao thế? Trên mặt tôi có thứ gì sao?” Cố Tri Dân cảm nhận được ánh mắt của Mạc Đình Kiên, vươn tay sờ sờ mặt mình, lại bối rối nói: “Không có gì hết mà.”
Mạc Đình Kiên hỏi: “Cậu sao thế?”
Cố Tri Dân sững sờ: “Tôi không có sao mà, sao cậu lại đột nhiên hỏi như vậy?”
Mạc Đình Kiên biết Cố Tri Dân là một người miệng một đằng tâm một nẻo, bề ngoài cởi mở hào phóng, nhưng thật ra tâm tư rất tinh tế tỉ mỉ.
Anh nhớ đến đoạn đối thoại với Cố Tri Dân trước đó, nên tưởng rằng Cố Tri Dân vẫn đang nghĩ đến chuyện đã để lỡ những ngày tháng đại học của Thẩm Lệ.
Mạc Đình Kiên suy nghĩ, rồi nói: “Người nên ở cùng nhau, bất luận là giữa chừng có tách nhau ra, hay là chia đôi con đường, cuối cùng cũng sẽ quay về bên cạnh cậu thôi.”
.