“Thẩm Tiểu lệ.”
Sau khi Cố Tri Dân lái xe đến phòng làm việc của Thẩm Lệ, người còn chưa xuống xe, tiếng đã đến.
Thẩm Lệ vòng tay, nhìn Cố Tri Dân vội vàng bước xuống, như là chậm một giây, cô sẽ biến mất.
Thẩm Lệ cũng không nhìn nổi, cô đang ở ngay bên cạnh, anh vội vàng cái gì?
“Anh chậm một chút.”
Cố Tri Dân bước nhanh đi đến trước mặt cô, hai tay vịn vai cô, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới một lần: “Không sao chứ?”
“Trông em giống có sao sao?” Thẩm Lệ tức giận nói, nói xong lại nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm: “Sao bây giờ anh trở nên cẩn thận như vậy, Mạc Đình Kiên cũng không khoa trường như anh, Diệp Chi còn mang thai, em thì vẫn bình thường…”
Ánh mắt Cố Tri Dân hơi mỉm cười, vẻ mặt lại trở nên không nghiêm chỉnh: “Anh thích, làm sao? Chờ lúc em mang thai, anh sẽ thờ phụng em, mỗi ngày đều thắp hương cho em… Ôi!”
Thẩm Lệ nghe anh càng nói càng quá đáng, trực tiếp ra tay đánh người
Cố Tri Dân “ai ôi” né tránh: “Được được được, em không muốn sinh con cũng được, chúng ta hưởng thụ thế giới hai người…”
Thẩm Lệ không nghe anh ba hoa, xoay người bước vào phòng làm việc gặp Cố Mãn Mãn
Lúc cô mới đi ra, gọi điện thoại cho bảo vệ, một lúc lâu sau, bảo vệ hẳn là đã đuổi mấy vị phóng viên kia đi.
Cố Tri Dân theo sau lưng Thẩm Lệ vào trong, vừa đi vừa lầm bà lầm bầm.
Thẩm Lệ mặc kệ anh, bước nhanh hơn.
Lúc bọn họ đi vào, nhìn thấy Cố Mãn Mãn đang thu dọn đồ đạc, Đào Triển Minh đứng bên cạnh đợi cô ấy, anh mắt anh ta lặng lẽ dõi theo Cố Mãn Mãn, hai người không có đối thoại cũng không trao đổi ánh mắt, chỉ là thoạt nhìn qua khung cảnh này, lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
Thẩm Lệ không đành lòng đánh vỡ sự ấm áp này, dừng bước, không có vào ngay.
“Sao lại không vào?” Cố Tri Dân từ phía sau đuổi kịp đến.
Thẩm Lệ vội vàng quay đầu lại, ra hiệu cho Cố Tri Dân đừng có lên tiếng, Cố Tri Dân hiểu ý, nhìn vào bên trong, lập tức nhíu mày.
Anh còn tưởng rằng có khung cảnh gì kỳ lạ lắm chứ, cho nên mới ngại đi vào, kết quả Cố Mãn Mãn và Đào Triển Minh không làm gì cả, ngay cả nói cũng không nói một câu.
Phụ nữ đúng là nhàm chán.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cơ thể lại vô cùng an phận đứng bên cạnh Thẩm Lệ không lên tiếng.
Cố Mãn Mãn thu dọn đồ xong, đi về phía Đào Triển Minh, phát hiện Đào Triển Minh đang nhìn cô ấy, cô ấy có chút xin lỗi quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Lệ và Cố Tri Dân cách đó không xa.
“Chị Tiểu Lệ, anh họ? Sao anh cũng đến?” Cố Mãn Mãn nhìn thấy Cố Tri Dân, vẻ mặt kinh ngạc.
Cố Tri Dân ho nhẹ một tiếng, bước chân vào trong: “Đi ngang qua, vào xem.”
Lại là đi ngang qua?
Cố Mãn Mãn nhịn không được quay đầu nhìn Đào Triển Minh.
Cô ấy nhớ lúc Đào Triển Minh đến trước, cũng nói là đi ngang quá.
Cái này thật là trùng hợp.
Đào Triển Minh làm bộ không có phát hiện ánh mắt Cố Mãn Mãn nhìn anh ta, chào hỏi Cố Tri Dân: “Anh Cố.”
Cố Tri Dân: “Anh Đào.”
Hai người ngầm hiểu liếc nhau một cái
Đào Triển Minh còn nói thêm: “Lát nữa tôi còn có một cuộc họp, nhưng cô Cố nói muốn mời tôi ăn cơm, chúng tôi có thể phải đi trước một bước.”
Cố Mãn Mãn sững sờ: “Hả, tôi?”
“Dọn xong rồi phải không?” Đào Triển Minh hỏi cô ấy.
“À.”
“Đi thôi” Đào Triển Minh đưa tay, lấy túi trên tay Cố Mãn Mãn qua, lại vuốt cằm chào hỏi với Thẩm Lệ, trực tiếp đi ra ngoài.
Cố Mãn Mãn còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt mê mang nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ phất phất tay: “Đi đi.”
.