Hạ Diệp Chi mím môi, cười lạnh: “Anh không dám trả lời, là bởi vì trong lòng anh hiểu rõ, cũng vì vẻ ngoài tôi giống Tô Khương Nhung, anh mới có thể tiếp cận tôi.”
Mạc Gia Thành đã từng nói, Khương Nhung họ Tô.
Mạc Đình Kiên đối xử tốt với cô, đối xử đặc biệt với cô, chưa bao giờ vì cô là Hạ Diệp Chi, mà chỉ bởi vì vẻ ngoài của cô giống một người phụ nữ tên Khương Nhung.
Anh vẫn luôn hướng về phía cô, lại chỉ thấy một người phụ nữ khác.
Anh đối xử tốt với cô, cũng vì nhớ thương một người phụ nữ khác, rồi gửi gắm sang cho cô.
Cô rốt cuộc chẳng có gì, tất cả đều chỉ dành cho một người phụ nữ tên là Tô Khương Nhung.
Dù cho trong lòng Hạ Diệp Chi đã hiểu rõ mọi thứ, nhưng tận đáy lòng cô vẫn muốn nghe một câu trả lời phủ định từ Mạc Đình Kiên.
Cô hy vọng từ miệng anh nói ra hai chữ “không phải”.
Nhưng mà, Mạc Đình Kiên không có nói.
Anh quay người đóng sập cửa đi ra, bóng lưng hốt hoảng.
Hạ Diệp Chi ngửa đầu dựa vào đầu giường, mở to hai mắt nhìn lên trần nhà.
Ngửa đầu, quả nhiên nước mắt vẫn không đến nỗi rơi xuống.
…
Thứ hai.
Hạ Diệp Chi chống gậy đến Hạ thị làm việc.
Bởi vì ông cụ Hạ trở về quản lý chuyện lớn, toàn công ty đều chỉnh đốn lại, tất cả mọi người đều bộn bề nhiều việc.
Chân Hạ Diệp Chi bị thương, nhưng vẫn bị phân chia công việc, nhưng so ra vẫn nhẹ hơn rất nhiều.
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, đợi đến lúc hết bận, đã là bảy giờ tối.
Những đồng nghiệp khác bên cạnh đang bàn xem nên đi đâu ăn liên hoan.
Bọn họ vừa hay gặp được Hạ Diệp Chi, không biết là vì lịch sự hay là thật lòng mà hỏi một câu: “Diệp Chi, cô có muốn đi cùng không?”
“Được.” Hạ Diệp Chi vừa cười vừa nói.
Mấy cô gái kia sửng sốt một chút, dường như hơi cảm thấy kinh ngạc.
Cuối cùng Hạ Diệp Chi vẫn không thể đi liên hoan với bọn họ, bởi vì Thẩm Lệ gọi điện thoại cho cô, nhờ cô đem qua cho Thẩm Lệ một bộ quần áo.
Hạ Diệp Chi nghe xong cảm thấy chuyện này không đơn giản: “Có chuyện gì xảy ra với cậu?”
“Kể ra rất dài, tóm lại là tớ đang ở trong phòng thay đồ, khỏa thân, không có quần áo bên cạnh, lúc nào cũng có thể có người bước vào.”
Giọng nói Thẩm Lệ nghe vẫn rất bình tĩnh, trong lòng Hạ Diệp Chi lại “lộp bộp” một cái: “Gửi địa chỉ cho tớ, tớ lập tức đến ngay.”
Cô đột nhiên nhớ tới lúc Thẩm Lệ vừa bước chân vào giới, thường xuyên kể lể với Hạ Diệp Chi, những người kia đối xử với người mới thế nào, vô liêm sỉ ra sao.
Thẩm Lệ thậm chí còn từng nói: “Rời khỏi giới thôi, dù sao tớ ở nhà ăn ở không, cũng có thể thảnh thơi mà trôi qua từng ngày.”
Kết quả ngày hôm sau trời còn chưa sáng, cô ấy liền rời giường đi tuyên truyền.
Bởi vì cô ấy thích diễn xuất.
Một người nếu như không có đam mê không có khát khao, sẽ có thể sống một cuộc đời rất bình yên.
Thế nhưng, nếu bạn có một thứ để mong muốn, có một hy vọng xa vời, vậy bạn nhất định phải đi trên một con đường lắm chông gai.
Cũng giống như lúc cô quyết định chấp nhận Mạc Đình Kiên, từ đó về sau, cô liền bước lên một con đường đã định trước là sẽ không bằng phẳng.
Cho dù tổn thương, cho dù vấp ngã, hay bị vứt bỏ, đó cũng là do cô lựa chọn.
Nếu như bây giờ cô quyết định rời khỏi, thì có thể trở về điểm xuất phát hay không, tất cả mọi thứ vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu?
Hạ Diệp Chi không nghĩ nhiều, trực tiếp bắt xe đến cửa hàng, rất nhanh đã mua cho Thẩm Lệ một bộ quần áo.
…
Nơi Thẩm Lệ đi quay quảng cáo là trong một studio được dựng tạm thời, phòng thay đồ cũng chỉ là dựng tạm, rất không an toàn.
Sau khi Hạ Diệp Chi trà trộn đi vào, tìm một hồi lâu mới thấy phòng thay đồ.
Cô vừa đi vừa nhỏ giọng kêu: “Tiểu Lệ?”
Rốt cuộc đã tìm thấy Thẩm Lệ trong phòng thay đồ nhỏ ở trong góc.
“Diệp Chi, cậu đến rồi?” Giọng điệu Thẩm Lệ nghe có chút khàn khàn.
Lúc Hạ Diệp Chi vừa bước vào, đã cảm thấy trong phòng thay đồ rất lạnh, mấy người kia thậm chí còn tắt máy sưởi đi, đây là đang giở trò muốn hại chết Thẩm Lệ mà!”
Hạ Diệp Chi lần lượt đưa quần áo vào.
Một lát sau chỉ nghe giọng Thẩm Lệ: “Mẹ kiếp, bà đây tay đông cứng rồi, quần áo cũng không mặc được…”
“…” Hạ Diệp Chi đột nhiên cảm thấy lo lắng của mình là dư thừa.
Hạ Diệp Chi đành phải đi vào mặc quần áo giúp cô.
Sau khi mặc quần áo đàng hoàng, Thẩm Lệ cười hì hì nói: “Cậu mà là con trai, tớ gả cho cậu rồi.”
“Mơ đẹp lắm.” Hạ Diệp Chi hừ một tiếng: “Tớ mà là đàn ông, nhất định phải tìm một người phụ nữ như tớ vậy.”
Thẩm Lệ: “…”
Hai người đang định đi ra ngoài, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
“Thẩm Lệ ở đâu trong phòng thay đồ?”
“Từ từ tìm đi, trong phòng lạnh như vậy, cô ta lại không mặc quần áo, có thể trốn đi đâu?”
“Phương pháp hại người của mấy bọn đàn bà này đúng là càng ngày càng hay…”
“Tao coi phim Thẩm Lệ đóng rồi, trên mặt chắc chắn chưa từng đụng qua dao kéo dáng người cũng đẹp, như vậy nói không chừng còn có thể sờ hai cái…”
Thẩm Lệ nghe đến đó, nhịn không được nhấc chân muốn lao ra.
Hạ Diệp Chi ngăn cô ấy lại, nói nhỏ: “Chờ bọn chúng đến, đánh chúng một trận, rồi đưa đến đồn cảnh sát, bây giờ cậu đi ra sẽ dọa bọn họ chạy mất.”
Thẩm Lệ lúc này mới tức giận không yên mà lùi về.
Rất nhanh hai người đàn ông kia đã tìm được chỗ của Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi trong phòng thay đồ.
Hai người đàn ông một trước một sau đi tới, người đằng sau còn cầm máy ảnh.
Thẩm Lệ đã sớm không nhịn nổi, liền trực tiếp chào hỏi bằng một đấm trên mặt người đàn ông kia, người đàn ông cầm máy ảnh đứng sau thấy tình hình không đúng định chạy đi.
Hạ Diệp Chi cầm gậy nhảy qua, hung hăng nện lên đầu hắn một cái.
Thẩm Lệ hai ba lần đã giải quyết hết hai người đàn ông, một người túm trên tay, một người giẫm dưới chân: “Người thuê các người chụp ảnh khỏa thân của tôi, chắc chắn là kẻ ngu đúng không? Không chụp được ảnh, còn phí một đống tiền như vậy.”
Nghe Thẩm Lệ nói vậy, Hạ Diệp Chi mới phát hiện lòng mình vẫn còn hơi sợ.
Cũng may kẻ muốn hại Thẩm Lệ là một người ngu.
…
Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi báo cảnh sát, cùng đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát nhìn Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì, lại nhìn hai người đàn ông muốn chụp ảnh đã mặt mũi bầm dập, sắc mặt kỳ lạ.
Con gái bây giờ, sức chiến đấu đúng là không thể khinh thường.
Hai người còn chưa lấy lời khai xong, Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân đã tới.
Cố Tri Dân hình như là vội vàng chạy tới, tóc rất loạn, mặc áo khoác trên người, bên trong là áo len cao cổ, một bên cổ áo bị cuộn vào.
Anh ta trực tiếp chạy đến trước mặt Thẩm Lệ, lo lắng hỏi: “Thẩm Tiểu Lệ, em không sao chứ!”
Thẩm Lệ sửa giọng đáng yêu nói: “Không sao… Chỉ là cảm thấy rất đáng sợ…”
Cả người Hạ Diệp Chi run lên, tuy đã từng nghe qua Thẩm Lệ nói chuyện bằng cái giọng này, cô vẫn cảm thấy toàn thân đều đang nổi da gà.
Hết lần này tới lần khác Cố Tri Dân vẫn tin là thật: “Đừng sợ đừng sợ, anh giúp em giết chết bọn họ.”
Cảnh sát lên tiếng: “Đây là đồn cảnh sát.”
Thẩm Lệ quay đầu nhìn về phía cảnh sát, yếu đuối nói: “Chúng tôi thật sự không có đánh bọn họ, là bọn họ tự ngã đó.”
“Đúng vậy, hai đứa con gái bọn tôi, làm sao có thể đánh họ thành như vậy được, huống chi chân của tôi còn bị như vậy…” Hạ Diệp Chi nói với vẻ thành thật, vậy mà cảnh sát lại thật sự tin.
.