Thẩm Lệ cả đêm ngủ không ngon.
Cô nằm mơ cả đêm.
Cô mơ thấy mình biến thành một con cừu, còn là một con cừu rụng hết lông làm mất hết mặt mũi của tộc cừu, đi tới đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.
“Thật mất mặt tộc cừu chúng ta.”
“Đúng vậy, cô ta lại nói loại lời đó với Mạc Đình Kiên, hahaha…”
Ba chữ “Mạc Đình Kiên” này dọa Thẩm Lệ sực tỉnh.
Cố Tri Dân ngủ cạn, cô vừa động, anh đã tỉnh rồi.
“Muốn uống nước?” Giọng Cố Tri Dân còn có chút buồn ngủ khàn khàn mông lung.
“Em nằm mơ.” Giọng Thẩm Lệ vô cùng ưu thương.
“Mơ thấy cái gì?” Cố Tri Dân cho rằng cô mơ thấy ác mộng, giọng nói vô cùng ấm áp hỏi: “Ác mộng?”
Thẩm Lệ gật đầu: “Ừ.”
“Không sao.” Cố Tri Dân khẽ vỗ đầu cô, hỏi: “Mơ thấy cái gì?”
Thẩm Lệ yếu ớt nói: “Mạc Đình Kiên.”
Bàn tay vốn vỗ nhẹ lên đầu cô của Cố Tri Dân thoáng chốc khựng lại: “…”
Cảm giác này nói thế nào đây?
Người phụ nữ của anh nói với anh, mơ thấy người đàn ông khác, còn là anh em tốt của mình.
Nhưng cô nói là ác mộng.
Trong phòng yên lặng thật lâu.
Một lúc sau, Cố Tri Dân cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng.
Anh càng cười càng khoa trương, cuối cùng cười đến đập gối.
Thẩm Lệ cực kỳ tức giận: “Em nói thật, anh cười cái gì mà cười, phiền chết mất!”
Cố Tri Dân cười đến chảy cả nước mắt, cuối cùng mới dừng lại.
“Yên tâm, Mạc Đình Kiên sẽ không để ý.” Cố Tri Dân thử an ủi cô.
“Thật sao?” Thẩm Lệ nửa tin nửa ngờ.
“Thật, chuyện lớn gì đâu, tính tình bây giờ của Đình Kiên tốt hơn trước đây nhiều, anh ta lại không phải người không nói lý…” Cố Tri Dân nói, vốn là thuận miệng nói ra.
Thẩm Lệ cười lạnh một tiếng: “Nói giống như anh ta hiểu lý lẽ.”
Cô nhớ tới phong cách làm việc trước đây của Mạc Đình Kiên, không nhịn được rùng mình.
Có một điểm, Cố Tri Dân nói rất đúng, tính tình của Mạc Đình Kiên, quả thật đã tốt hơn rất nhiều.
“Yên tâm, chuyện nhỏ, ngủ đi.” Cố Tri Dân dịch góc chăn cho cô.
Thẩm Lệ nằm xuống, vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cố Tri Dân hỏi cô: “Vẫn không ngủ được?”
“Ừa.”
“Vậy thì…tìm chút chuyện làm?”
“Em rất buồn ngủ, em ngủ được rồi.”
Sau đó là tiếng Thẩm Lệ chui vào chăn.
…
Tối hôm sau Thẩm Lệ có một hoạt động, phải đi thảm đỏ.
Trang điểm, tạo hình tóc ở phòng làm việc trước, lộ trình đến nơi hoạt động hơi lâu, hơn một tiếng.
Tối qua cô còn nghĩ, muốn tìm Hạ Diệp Chi thăm dò xem Mạc Đình Kiên có phản ứng gì, kết quả cả ngày hôm nay đều rất bận, bây giờ cuối cùng mới có thời gian.
Thẩm Lệ gửi messenger cho Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi!”
Hạ Diệp Chi vội gửi hai tin.
“Ừa.”
“Nghe nói cậu tối nay có hoạt động, cho mình xem xem cậu sửa soạn có đẹp không.”
Thẩm Lệ vô cùng hài lòng với tạo hình hôm nay: “Đó nhất định là xinh đẹp tuyệt đỉnh.”
Trước khi tới, cô không nhịn được kêu Cố Mãn Mãn giúp cô chụp thật nhiều hình ở phòng làm việc, cô chọn vài tấm cảm thấy đẹp nhất gửi cho Hạ Diệp Chi.
“Đẹp! Quả thực xinh đẹp tuyệt đỉnh.”
Hạ Diệp Chi huýt sáo.
Sau đó, cô ấy liền nhìn thấy bên phía Thẩm Lệ hiển thị đang gõ, một lát lại không có, một lát lại có, nhưng lại luôn không thấy Thẩm Lệ gửi tin nhắn tới.
Hạ Diệp Chi dứt khoát chủ động gửi tin nhắn hỏi: “Cậu muốn hỏi chuyện của Mạc Đình Kiên có phải không?”
“Cậu biết?!!!” Thẩm Lệ cho rằng Mạc Đình Kiên sẽ không nói chuyện này với Hạ Diệp Chi, dù sao ông chủ lớn sẽ không giống phụ nữ chuyện gì cũng nói.
.