Mộc Tương Tương không ngờ rằng người nắm quyền một gia tộc giàu có bậc nhất lại là người mặt mùi hiền lành như thế.
Cô ngây ra một lúc mới nói: “Cháu… Cháu là Mộc Tương Tương”.
Lần này cô ngây ra không phải là giả vờ, mà quả thực cô thấy rất bất ngờ.
“Đừng câu nệ thế, con đã gả vào nhà họ Mộ thì chính là một phần của nhà ta, cũng xem như là một nửa con gái ta rồi”.
Mộ Kình Phong vừa nói vừa cầm bình nước bên cạnh lên rót cho cô.
Lúc ở nhà họ Mộc, Mộc Lập Ngôn không hề coi Mộc Tương Tương ra gì, sự chú ý của Tiêu Sở Hà cũng dành trọn cho hai chị em Mộc Uyển Kỳ.
Trước nay cô chưa bao giờ được người lớn đối xử nhẹ nhàng đến thế, nên nhất thời cô vẫn kích động khó nói nên lời.
Mộc Tương Tương nhận lấy cốc nước, nói: “Cảm ơn chú”.
“Con có thể gọi ta là bố, như Đình Hy vậy”, Mộ Kình Phong vừa nói vừa âm thầm quan sát Mộc Tương Tương.
Ngoại hình không ổn lắm, phản ứng hơi chậm chạp, mặc dù còn ngượng ngịu nhưng vẫn lễ phép, là một đứa bé thật thà lương thiện.
“……Bố”, cuối cùng Mộc Tương Tương cũng ngập ngừng gọi thành tiếng.
Mộ Kình Phong lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó nói với vẻ hơi có lỗi: “Con lấy Đình Hy nhưng không tổ chức đám cưới, con đã phải chịu thiệt thòi rồi.
Hôm nay đáng ra phải đưa con về nhà chính dùng bữa, nhưng thằng nhóc Đình Hy vì chuyện của mẹ nó mà thấy khó chịu, nhất quyết không chịu về nhà.
Sau này con hãy khuyên nhủ nó nhiều hơn nhé”.
Nhà họ Mộ là gia tộc lớn có lịch sử mấy trăm năm, có truyền thống ba thế hệ sống chung dưới một ngôi nhà.
Nghe nói nhà chính của nhà họ Mộ là vô giá, từng có người ra giá cả trăm tỷ nhân dân tệ để mua lại, nhưng cuối cùng chỉ thành trò cười trong giới thượng lưu.
Chuyện về mẹ Mộ Đình Hy mà Mộ Kình Phong mới nhắc đến, Mộc Tương Tương cũng biết được ít nhiều.
Mười mấy năm trước trong một vụ bắt cóc, bọn bắt cóc không chỉ bắt Mộ Đình Hy mà còn bắt cả mẹ anh.
Nhưng cuối cùng chỉ cứu được mình Mộ Đình Hy.
Còn về mẹ của anh, có rất nhiều lời đồn đoán.
Có người nói bà đã chết, có người nói bà chưa chết, thậm chí còn có người bảo bà đã bị đám bắt cóc kia làm nhục…
Mộc Tương Tương ngẩng đầu lên nhìn Mộ Kình Phong, ngập ngừng nói: “Nhưng… đến bây giờ con vẫn chưa… gặp được anh ấy”.
Nửa câu sau giọng cô trở nên rất bé.
Cô nhận ra sau khi nghe xong câu đó, sắc mặt của Mộ Kình Phong cũng hơi thay đổi.
Trước đó Mộ Kình Phong chưa từng hỏi về chuyện của Mộ Đình Hy, mà chỉ hỏi thăm cuộc sống của Mộc Tương Tương.
Mộc Tương Tương cũng thật thà trả lời từng câu một, tốc độ nói rất chậm, trông vừa ngây ngô vừa chân thành.
Lúc ra về, Mộ Kình Phong để Lãnh Tự đưa Mộc Tương Tương về biệt thự của Mộ Đình Hy.
……
Lãnh Tự đưa cô đến cổng biệt thự, sau khi thấy cô đi vào thì mới rời đi.
Lúc này Mộc Tương Tương mới nghĩ lại, hình như Mộ Kình Phong đang thăm dò cô?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không đúng lắm.
Ông ta… giống đang thám thính tin tức của Mộ Đình Hy hơn.
Mặc dù cô chưa từng gặp Mộ Đình Hy, nhưng cô có thể cảm nhận được quan hệ của hai bố con họ cực kỳ tệ, thậm chí có thể nói là mâu thuẫn gay gắt.
Mộ Kình Phong nói, sự việc của mẹ Mộ Đình Hy đã để lại trong lòng anh một vết sẹo.
Nhưng mẹ anh đã mất trong vụ bắt cóc mười mấy năm trước rồi, chẳng lẽ anh mâu thuẫn với bố mình vì chuyện đó sao?
“Cô chủ”.
Giọng của bảo vệ đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Mộc Tương Tương.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta.
Trông bảo vệ này rất quen, anh ta chính là người đến nhà họ Mộc đón cô.
Anh ta hơi cúi đầu, dùng giọng bình thản nói với cô: “Cậu chủ muốn gặp cô”.
Mộc Tương Tương nghi ngờ mình đã nghe nhầm, đờ ra mất ba giây mới đáp lại: “Cậu chủ? Mộ Đình Hy?”
“Vâng, cậu chủ đang đợi cô ở phòng sách”.
.