Cố Tri Dân biết lúc Thẩm Lệ im lặng thì nó đại biểu cô đã nghĩ thông suốt, đồng thời cũng đã quyết tâm.
Anh không ngờ đến là Thẩm Lệ lại nhắc đến chuyện này, anh bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.
Đứng ở trước xe thật lâu sau, anh cũng không phản ứng lại.
Thẩm Lệ lại chờ một lát nữa, xác định Cố Tri Dân không có ý muốn mở miệng nói chuyện, cô liền nói: “Em đi trước đây, anh trở về đi.”
Thẩm Lệ nói xong liền tự mình đi lên phía trước.
Cố Tri Dân phản ứng chậm nữa nhịp, tiến lên giữ chặt tay Thẩm Lệ, vừa kiên định vừa vội vàng nói: “Không có gì để nói, không thể chia tay!”
“Tình cảm là chuyện của hai người, một mình anh nói thì không được tính.” Thẩm Lệ rất tỉnh táo, cô muốn hất tay của anh ra một lần nữa, nhưng mà cũng không thoát ra được: “Buông tay ra!”
Cố Tri Dân không buông.
“Nếu như anh muốn để cho người khác chụp được ảnh chúng ta lôi lôi kéo kéo, vậy thì không buông cũng được.”
“Chụp được thì không phải là tốt hơn à, dù sao thì anh cũng đang muốn công khai từ lâu rồi.”
Cố Tri Dân lại có một bộ dạng vô lại.
Thẩm Lệ thấy Cố Tri Dân như thế này thì không có cách gì, cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Dân, trên mặt là biểu cảm không kiên nhẫn, cũng không tiếp tục có ý đồ thuyết phục Cố Tri Dân buông ra nữa, thoạt nhìn như là cô lười phải lý luận với anh, giống như là không hề để ý gì cả.
Cố Tri Dân bị Thẩm Lệ như thế này hù dọa.
Cho đến bây giờ anh cũng chưa từng nhìn thấy Thẩm Lệ như thế này.
Loại cảm giác không nắm bắt được lại bùng phát trong lòng, bàn tay đang nắm lấy tay của Thẩm Lệ không những không buông ra, ngược lại còn càng chặt hơn.
“Anh không muốn về, anh đã liên tục thức mấy đêm, anh không thể lái xe trở về được, anh có thể đến chỗ của em nghỉ ngơi được không?”
Thật ra thì cũng không phải là do bận rộn công việc đến nỗi thức suốt đêm, chỉ là anh không có Thẩm Lệ ở bên cạnh cho nên mất ngủ mà thôi.
Thẩm Lệ chú ý đến sắc mặt của anh quả thật rất kém, nhìn kỹ thì có chút tiều tụy.
Cố Tri Dân thấy Thẩm Lệ vẫn không nói chuyện, cho là Thẩm Lệ muốn từ chối anh, vội vàng nói: “Anh biết là chung cư của em không lớn, anh có thể nằm dưới đất nghỉ cũng được mà, cái gì cũng có thể.”
Thẩm Lệ hơi không đành lòng từ chối anh, chậm chạp gật đầu.
Cố Tri Dân lộ ra vẻ mặt vui mừng, hai mắt lập tức phát sáng: “Vậy thì bây giờ để anh đi lái xe.”
Thẩm Lệ gọi anh lại.
“Đừng lái xe nữa, không phải là anh đã thức mấy đêm rồi sao?”
Lái xe lúc mệt mỏi thì sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.
Thẩm Lệ đây là đang quan tâm anh.
Sau khi Cố Tri Dân ý thức được điểm này, lái xe hay không lái xe gì đó đều ném ra sao ót, anh vội vàng gật đầu: “Được được được, không lái xe nữa, chúng ta cùng đi bộ đến đó.”
Thẩm Lệ bước đi từ từ, không nhanh không chậm, cũng không nói chuyện.
Cô quá mức im lặng, Cố Tri Dân còn có chút không thích ứng được, nhưng mà cái này thì vẫn tốt hơn nhiều so với Thẩm Lệ của lúc nãy mở miệng ra liền nhắc đến chuyện chia tay với anh.
Hai người đi đến chung cư của Thẩm Lệ rất nhanh.
Chung cư của Thẩm Lệ rộng khoảng một trăm mét vuông, nó được trang trí thành một phòng ngủ và một phòng khách, không còn phòng nào dư thừa.
Vừa bước vào cửa thì Cố Tri Dân liền thấy hối hận, tại sao mình lại nói muốn nằm ra đất mà nghỉ.
Bây giờ thì hay rồi, chính là phải nằm ra đất mà nghỉ.
Thẩm Lệ đi ở đằng trước, sau khi vào nhà thì phát hiện Cố Tri Dân không đi vào cùng với cô, liền quay đầu lại nhìn anh.
Cố Tri Dân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, bước vào.
Thôi được rồi, dù sao cũng đã đến rồi, ngủ chỗ nào cũng đều như nhau.
Cũng chỉ có thể an ủi mình như thế này.
Thẩm Lệ đi đến mở cửa phòng ngủ ra: “Anh ngủ trên giường đi.”
Cố Tri Dân nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Lệ đứng ở cửa phòng ngủ, đang quay đầu nhìn anh.
Cô đứng cạnh cửa, gầy gò lại yên tĩnh, điều này khiến cho Cố Tri Dân không dám nói chuyện quá lớn.
“Không sao đâu, anh…” Anh nhỏ giọng nói lời từ chối.
Thẩm Lệ căn bản cũng không nghe anh nói cái gì, nhấc chân lên liền đi vào trong phòng ngủ dọn giường cho anh.
.