Hội nghị kết thúc, Cố Tri Dân đi theo sau Mạc Đình Kiên, tới văn phòng tổng giám đốc.
Cố Tri Dân đem văn kiện trong tay đặt trên bàn làm việc, không nói một lời liền xoay người rời đi.
“Tri Dân.”
Mạc Đình Kiên đột nhiên gọi anh ta lại.
Cố Tri Dân ngẩng đầu, mặt đầy nghi hoặc nhìn anh: “Còn có việc gì?”
“Quay về nghỉ ngơi đi.” Mạc Đình Kiên biết, Cố Tri Dân đã ở trong công ty thức đêm tăng ca mấy ngày rồi.
Cố Tri Dân trực tiếp cự tuyệt anh: “Không cần, tôi thích làm việc.”
Đúng lúc Phó Đình Tây đẩy cửa đi vào, nghe rõ ràng lời của Cố Tri Dân.
Khuôn mặt nghiêm túc của anh hơi nhăn lại, Cố Tri Dân con người này từ lúc nào thích làm việc vậy? Điên rồi sao?
“Tôi về phòng làm việc của tôi trước.” Cố Tri Dân quay đầu nhìn thấy Phó Đình Tây, liền đưa tay vỗ vai một cái, coi như là chào hỏi.
Ánh mắt Phó Đình Tây cứ nhìn về Cố Tri Dân, cho đến khi bóng anh ta biến mất ở cửa, mới hỏi Mạc Đình Kiên: “Anh ta sao vậy?”
“Điên rồi.”
Mạc Đình Kiên rũ mắt, ánh mắt dời tới văn kiện trên bàn làm việc, lơ đãng nói ra hai chữ, không biết là nói Cố Tri Dân, hay là nói chính mình.
Mấy ngày nay cả người đều không thoải mái.
Hạ Diệp Chi người phụ nữ này, lần này thật sự muốn tiếp tục gây sự với anh sao?
Phó Đình Tây chú ý tới Mạc Đình Kiên, mặc dù ánh mắt là nhìn vào văn kiện, nhưng rõ ràng không có xem văn kiện, mà là đang suy nghĩ chuyện khác.
Phó Đình Tây hơi im lặng, anh chẳng qua chỉ đi công tác thôi, hai người này sao đều trở nên mất hồn cả rồi?
Anh ngồi xuống cái ghế trước bàn sách của Mạc Đình Kiên: “Cuối tuần mà tăng ca gì chứ, ra ngoài uống rượu đi.”
……
Hạ Diệp Chi tiễn Trần Tuấn Tú và Mạc Gia Thành về, liền nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.
“Có nhớ đạo diễn lần trước mình nói với cậu không? Đạo diễn đó muốn gặp cậu, đúng lúc hôm nay tớ có thời gian rảnh, cùng nhau uống trà chiều đi.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, lập tức trả lời: “Được.”
Đạo diễn đó đúng lúc ở Kim Hải tham gia bữa tiệc, vì vậy địa điểm uống trà chiều, cũng định sẵn ở Kim Hải.
Mạc Đình Kiên khoảng thời gian này trở thành một người cuồng công việc, mỗi ngày đều điên cuồng tăng ca, có lẽ sẽ không gặp anh ấy ở Kim Hải.
Nghĩ như vậy, Hạ Diệp Chi liền yên tâm.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ hẹn nhau ở cửa phòng họp của Kim Hải.
Thẩm Lệ hình như vừa tham gia tiệc gì đó, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm tinh xảo, mơ hồ lộ ra vẻ uể oải.
Hạ Diệp Chi có chút quan tâm hỏi: “Gần đây rất mệt sao?”
Thẩm Lệ vừa đi vào bên trong vừa nói: “Cũng tạm, thông báo có hơi nhiều, nhưng vẫn chịu được.”
Báo cáo dạo gần đây của cô ấy cũng không phải nhiều, nhưng đều rất phù hợp, cũng không biết có phải tại vì Mạc Đình Kiên thấy được mặt tốt nào của cô hay không, cho nên mới sắp xếp những chuyện như vậy.
Hai người vừa nói chuyện vừa tiến vào trong phòng.
Đợi rất lâu, cũng không thấy đạo diễn mà Thẩm Lệ nói.
“Sao vẫn chưa tới? Tớ gọi điện thoại hỏi thử.” Thẩm Lệ vừa gọi điện thoại tới, đạo diễn đó liền cúp máy.
Hai người ở đó đợi tới hai tiếng đồng hồ.
Thẩm Lệ không ngồi nữa, đứng dậy: “Mình đi tìm coi anh ta ngồi ở phòng nào? Rõ ràng đã hẹn xong thời gian, vậy mà không tới là sao chứ!”
Hạ Diệp Chi thực ra cảm thấy không có gì to tát cả, trong giới giải trí, đạo diễn có chút chỗ đứng, đều làm giá cả.
Nhưng cô không cản được Thẩm Lệ, lại không yên tâm, chỉ có thể đi cùng cô ấy.
Kim Hải rất lớn, nhưng khu dùng cơm và giải trí được phân ra, vì vậy bọn cô đi tìm ông đạo diễn đó, chỉ cần tới phòng ăn là được rồi.
Phạm vi thu nhỏ lại, tìm người cũng nhanh hơn.
Không bao lâu, bọn cô thật sự tìm được đạo diễn đó.
Đúng lúc trong phòng có người đi ra, cửa mở một nửa, Thẩm Lệ vừa nhìn đã thấy vị đạo diễn kia.
Hạ Diệp Chi cũng nhìn theo tầm mắt của cô ấy, nhưng lại nhìn thấy một người quen mắt La Doanh.
Chuyện ở quán bar lần trước, cuối cùng La Doanh vẫn bị thua thiệt, cô ta bị cảnh sát giữ lại hai mươi bốn tiếng, còn bị Thịnh Hải hủy hợp đồng, có thể nói mặt mũi đều mất sạch.
La Doanh mặc rất ít, đang rót rượu cho vị đạo diễn kia, lơ đãng ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi.
Biểu cảm trên mặt cô ta hơi sựng lại, rất nhanh lại lộ ra vẻ đắc ý, thân mật tiến tới chỗ đạo diễn nói gì đó, đạo diễn liền gật đầu nhìn về hướng bọn cô.
Sau đó La Doanh liền đứng lên đi ra ngoài.
Cô ta vừa tới gần, Hạ Diệp Chi liền ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta.
Hạ Diệp Chi nhíu mày một cái, lùi về sau nửa bước, cô ngửi không quen mùi này.
La Doanh không có nhận ra được cử động nhỏ này của Hạ Diệp Chi, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở trên người Thẩm Lệ.
Cô ta sờ sờ tóc mình, giọng điệu nhu mì: “Đến tìm đạo diễn Tần phải không, ông ấy nói mấy người vào trong ngồi đi, có chuyện gì thì nói ở đây luôn, ông ấy rất bận.”
Tên của đạo diễn là Tần An, là người khác giới thiệu cho Thẩm Lệ, nói là có chút danh tiếng, nhưng phim cũng không tệ, ở trong giới coi như cũng có tiếng tăm.
Thẩm Lệ trước kia có tiếp xúc với Tần An mấy lần, cảm thấy con người anh ta cũng không tệ, thế là giới thiệu cho Hạ Diệp Chi, không ngờ rằng Tần An này lại là người tình của La Doanh.
Thẩm Lệ trực tiếp từ chối: “Không cần nữa, chúng tôi còn có việc.”
Nhưng La Doanh lại không cho đi: “Thẩm Lệ, cô không dám vào sao? Cô sợ gì vậy?”
Mặt La Doanh trang điểm rất đậm, lúc cười lên, khiến người khác đặc biệt chán ghét.
“Sợ bị các người làm cay mắt, đi đến đâu cũng bò lên giường người khác được, cũng không sợ mắc bệnh sao.” Thẩm Lệ chế giễu, khiến La Doanh nghẹn lời không nói được câu nào.
Hai người sớm đã cào xé nhau, Thẩm Lệ lười phải trưng ra vẻ mặt lương thiện.
La Doanh cắn răng: “Đừng đắc ý quá sớm, cho rằng ngồi lên thuyền của Tổng giám đốc rồi thì có thể bình an vô sự mà thăng tiến sao? Cũng có lúc bị ngã thôi.”
Thẩm Lệ nghe cô ta nhắc đến Cố Tri Dân, mặt hơi biến sắc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường: “Lời này hẳn tặng cho cô mới đúng, dụ dỗ nhiều người đã có gia đình như vậy, cũng không sợ vợ người ta tìm tới cửa xé rách mặt cô ra!”
“Cô! Đợi đấy!” Sắc mặt La Doanh xanh rồi trắng, trắng rồi lại xanh, cuối cùng không nói ra được câu nào.
Thẩm Lệ hoàn toàn không đếm xỉa đến sự uy hiếp của cô ta đặt trong mắt, Hạ Diệp Chi như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm La Doanh một hồi, đột nhiên lên tiếng nói: “Ngoài việc cho người chụp lén Thẩm Lệ, lần sau cô còn muốn làm cái gì?”
La Doanh lúc này mới nhìn về phía Hạ Diệp Chi, phủ nhận: “Cô nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”
“Cô thừa nhận hay không cũng không sao, làm hay không trong lòng cô tự rõ, Thẩm Lệ bây giờ là nghệ sĩ của Truyền thông Thịnh Hải, cô tự mình cân nhắc cho kỹ.”
Trên mặt Hạ Diệp Chi còn mang theo ý cười, giọng nói bình tĩnh như đang tán gẫu, nhưng lại khơi dậy sự sợ hãi trong lòng La Doanh.
Lần trước lúc ở quán bar, cô đã nhận ra được là thủ đoạn của Cố Tri Dân.
Mặc dù La Doanh không quá nổi tiếng, nhưng cũng có chút nổi tiếng, đối với công ty mà nói cũng có giá trị thương mại, mà Cố Tri Dân không nói hai lời đã trực tiếp cắt hợp đồng với cô ta rồi!
.