“Tốt chỗ nào?” Cố Tri Dân ngước mắt nhìn cô, sắc mặt không vui, đáy mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Thẩm Lệ cũng không biết lời nói của mình có chỗ nào kích thích anh, khiến anh bất chợt tức giận như vậy.
Thẩm Lệ mấp máy môi: “Không vượt đèn đỏ thì tốt.”
Trong lòng Cố Tri Dân tức giận, tức giận là, tối hôm qua khi gặp mặt vẫn còn rất tốt, sao hôm nay đã xảy ra chuyện rồi.
Anh tức giận, nhẽ ra buổi sáng nên đi xem biểu diễn kịch nói của Thẩm Lệ, chứ không phải là đi thăm Giang Vũ Thừa.
Thằng nhãi Giang Vũ Thừa kia, thoạt nhìn tinh thần rất tốt, có chỗ nào giống như là người đã xảy ra chuyện chứ.
Người thật sự xảy ra chuyện, chính là Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân im lặng ngồi trước giường bệnh, cũng không nói chuyện, tự tức giận với bản thân.
Thẩm Lệ cũng nhìn ra, nên sai anh: “Gọt táo giúp tôi.”
Cố Tri Dân nghe thấy vậy, lập tức đứng dậy đi lấy táo và dao gọt trái cây.
Vừa nhìn mới phát hiện, trong phòng bệnh có không ít hoa quả đồ ăn vặt, còn có một bó hoa tươi.
Hoa tươi đó cũng không phải hoa nào khác, mà lại là hoa hồng.
“Cái này là ai tặng?” Cố Tri Dân chỉ vào bó hoa hỏi Thẩm Lệ.
“Không biết.” Thẩm Lệ nói.
Cố Tri Dân nhướng mày: “Không biết?”
“Nhiều người ra ra vào vào phòng này như vậy, tôi nào có lòng dạ đi xem là ai tặng đồ gì chứ?” Thẩm Lệ tức giận nói.
Cố Tri Dân đi đến, cầm hoa hồng vứt vào trong thùng rác.
Thẩm Lệ không biết, nhưng anh ta biết, chắc chắn là Tần Ngữ Minh tặng.
“Này, anh…” Thẩm Lệ tức giận đến nghẹn lời: “Anh làm gì vậy.”
“Nhìn thấy ngứa mắt, ảnh hưởng tâm trạng, bệnh nhân cần phải thả lỏng tâm trạng.” Cố Tri Dân đường đường chính chính nói xong, rồi cầm táo lên bắt đầu gọt cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ lại không định để yên như vậy: “Tâm trạng tôi rất thả lỏng, anh nhặt hoa lên, đó là người khác tặng tôi!”
Cố Tri Dân coi như không nghe thấy, dứt khoát không để ý đến Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ vén chăn lên, muốn đi xuống giường.
Cố Tri Dân không nhặt cho cô, cô tự đi nhặt là được rồi.
“Em lại cử động một cái nữa thử xem!” Cố Tri Dân nhìn qua, trong giọng nói là uy hiếp mạnh mẽ.
Thẩm Lệ khẽ dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn, sau khi nhìn thẳng vào mắt anh ta, lại tiếp tục vén chăn, dường như đang nói: “Tôi cứ động đấy, thì sao nào?”
“Em lại cử động, anh sẽ hôn em, để cho tất cả mọi người vào nhìn.” Cố Tri Dân mặt không cảm xúc nhìn Thẩm Lệ, giọng điệu không giống như đang nói đùa.
Thẩm Lệ hừ lạnh một tiếng: “Ngoài việc dùng trò này để uy hiếp tôi, anh còn biết dùng cái gì?”
Cố Tri Dân khẽ dừng lại.
“Tôi nói, chia tay.” Thẩm Lệ nhìn anh, lần nữa nhắc đến chuyện chia tay.
Tay cầm dao gọt trái cây của Cố Tri Dân bất chợt dí mạnh, mũi dao sắc nhọn trượt về phía trước cắt lên tay của anh ta, lập tức có máu tươi chảy ra.
Thẩm Lệ nhìn thấy máu, mắt khẽ chớp, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt không có chút biểu cảm nào của Cố Tri Dân, cô cũng không lên tiếng.
“Nếu như anh không phải là đồng ý chuyện chia tay, vậy đừng đến tìm tôi nữa, chúng ta cũng không cần thiết phải gặp mặt.” Thẩm Lệ phát hiện, những lời này nói ra vô cùng trôi chảy.
Chia tay, dường như dễ dàng hơn nhiều, cũng thoải mái hơn nhiều so với việc ở bên nhau.
Cố Tri Dân tiếp tục gọt táo, giống như là không nhìn thấy vết thương trên tay mình.
Vết thương vẫn đang chảy máu, giọt máu rơi xuống quần tây màu đen của anh ta, sau khi thấm vào thì hòa làm một thể với màu đen, cuối cùng không còn phân biệt được nữa.
Thẩm Lệ khẽ cắn môi, rốt cuộc vẫn dùng cánh tay không bị thương kia cầm băng keo cá nhân ở bên cạnh ném cho Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân liếc nhìn, tiếp tục gọt táo.
Thẩm Lệ biết anh ta đang giận dỗi.
Anh ta không nhặt băng keo cá nhân, Thẩm Lệ cũng nhẫn nhịn không cử động.
.