Mạc Đình Kiên cảm thấy không vui lắm.
Do đó, anh không định tiếp tục phối hợp với Mạc Hạ nữa.
Ai bảo Mạc Hạ cứ luôn miệng khen Cố Chi Dân đẹp trai chứ.
Anh không phải là ghen tỵ với Cố Chi Dân, mà chủ yếu là vì cảm thấy mất thể diện.
Mạc Đình Kiên sải dài bước chân, đi vào bên trong nhà bếp.
Anh “hừ” một tiếng: “Tổng Giám đốc Cố, cậu đây là đang muốn đốt nhà bếp nhà tôi đấy à? Hay là chê đốt chưa đã nên muốn đốt nhà tôi luôn?”
“Về rồi đấy à?” Cố Chi Dân bận nghiên cứu công thức nấu ăn, nên chỉ ngẩng đầu lên nhìn Mạc Đình Kiên một cái, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu công thức.
Mạc Hạ rất tức giận, cảm thấy Mạc Đình Kiên đã làm xáo trộn kế hoạch của mình, khiến Cố Chi Dân mất thể diện.
Cô bé bĩu môi đi vào, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chú Cố.”
“Ôi chao, cục cưng nhỏ cũng về rồi đấy ư!” Phản ứng của Cố Chi Dân lúc này nhiệt tình hơn nhiều so với ban nãy khi nói chuyện với Mạc Đình Kiên.
“Vâng ạ.” Khi nói chuyện, giọng nói của Mạc Hạ cũng kéo dài ra, giống như một cô bé ngọt ngào, hoàn toàn không phải là bộ dạng ngày thường, giống hệt một bà cụ non như khi ở trước mặt Mạc Đình Kiên.
Trên mặt Mạc Đình Kiên không chút cảm xúc nhìn Cố Chi Dân dùng giọng điệu trẻ con nói với Mạc Hạ: “Aiya, Hạ Hạ nhà chúng ta xinh đẹp như thế, chắc chắn là đứa trẻ đáng yêu nhất trường mẫu giáo rồi.”
Khoa trương!
Mạc Đình Kiên hừ lạnh một tiếng, đi qua đó, chen vào giữa Cố Chi Dân và Mạc Hạ, anh nói với cô bé: “Lên tầng tìm mẹ đi, dì Thẩm của con cũng đến đó.”
“Được!” Mạc Hạ nghe thấy Thẩm Lệ cũng đến thì ánh mắt sáng lên, nhanh như chớp chạy đi.
“Sao cậu lại như vậy chứ, tôi còn chưa nói chuyện xong với Hạ Hạ mà.” Cố Chi Dân đứng thẳng người dậy, giọng nói ngập tràn vẻ oán trách.
Mạc Đình Kiên bày ra vẻ mặt “cậu có thể làm gì được tôi chứ?”, nói: “Dọn dẹp chỗ này đi.”
Cố Chi Dân giải thích: “Tôi đang nấu ăn đó.”
Lời giải thích của anh ta, chỉ đổi lại một tiếng cười châm biếm của Mạc Đình Kiên.
“…” Sự châm biếm không thành tiếng nhưng lại là đòn giết người nguy hiểm nhất.
Cố Chi Dân muốn phản bác lại, nhưng nhìn thấy một đống bừa bộn trên mặt bếp, quả thật không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể lặng lẽ thu dọn nhà bếp.
…
Cuối cùng, Cố Chi Dân vẫn không thể nấu ra những món ăn từ mấy công thức mà anh ta đã nghiên cứu được.
Bữa tối vẫn là do người giúp việc nấu.
Một tay Thẩm Lệ bị thương, cho nên khi ăn cơm cũng không được tiện lắm.
Mạc Hạ ngồi bên cạnh, bắt chước gắp thức ăn cho cô.
Quả thật là một cô bé ngọt ngào, trái tim Thẩm Lệ sắp tan chảy luôn rồi, cả bữa ăn đó, trên mặt cô luôn nở nụ cười.
Ăn xong, mấy người họ ngồi nói chuyện với nhau.
Cũng khá muộn rồi, Cố Chi Dân chuẩn bị gọi Thẩm Lệ để cùng trở về, nhưng trước khi lên tiếng, anh ta lại bị Hạ Diệp Chi dùng ánh mắt gọi ra ngoài.
Anh ta đi theo Hạ Diệp Chi ra ngoài cửa, nói: “Có chuyện gì thế?”
“Để Thẩm Lệ ở nhà chúng tôi mấy ngày đi.” Hạ Diệp Chi nói.
Hạ Diệp Chi đưa ra yêu cầu này khá bất ngờ, Cố Chi Dân nói: “Cái này… không hay lắm?”
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm Cố Chi Dân một hồi lâu, dò hỏi anh ta: “Khi tôi và Tiểu Lệ nói chuyện, tôi phát hiện hình như cô ấy hơi tiêu cực, không vui lắm, gần đây hai người đã xảy ra chuyện gì ư?”
Cô và Thẩm Lệ nói chuyện lâu như thế, mặc dù ngoài mặt Thẩm Lệ vẫn tỏ ra không có gì khác với trước đây, nhưng cô có thể cảm nhận được, Thẩm Lệ không hề vui vẻ, bộ dạng không có chút tinh thần nào cả.
“Em cũng phát hiện ra rồi ư?” Cố Chi Dân lắc đầu, bộ dạng giống như đã tìm được người đồng cảm với mình: “Anh cũng không biết gần đây cô ấy làm sao nữa, đột nhiên trở nên như vậy, còn ồn ào đòi chia tay với anh…”
Hạ Diệp Chi như có điều gì suy nghĩ, cô gật đầu nói: “Hóa ra là như vậy.”
Cố Chi Dân chuyển đề tài: “Cũng được, khi ở nhà hai người cô ấy rất vui vẻ, dù sao gần đây cô ấy cũng không thể đi làm được, ở nhà hai người mấy hôm cũng rất tốt.”
.