Cố Tri Dân để ý thấy là, từ lúc vừa gặp mặt đến bây giờ, Hạ Diệp Chi đến nhìn cũng không thèm nhìn Mạc Đình Kiên một lần.
Anh có lòng muốn giúp Mạc Đình Kiên nên nói: “Đi ngay à, cùng nhau ăn cơm đi, Đình Kiên tự lái xe tới, đợi lát nữa uống rượu, cô còn có thể giúp cậu ta lái xe.”
“Không phải còn có Thời Dũng à, dù sao cũng có thể bảo anh ta thay thế.” Hạ Diệp Chi khẽ mỉm cười, nhưng vẻ mặt vẫn như thường.
Mạc Đình Kiên hơi nâng mí mắt lên, nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
Khoảng thời gian gần đây anh đi sớm về trễ, ở nhà cũng chỉ vội vàng thấy mặt Hạ Diệp Chi, ngay cả lời nói cũng không nói được mấy câu.
Đây là lần đầu tiên trong tuần này anh nhìn kỹ cô từ khoảng cách gần như vậy.
Rõ ràng đều ở cùng trong một ngôi biệt thự, nhưng anh nhìn cô như vậy, lại cảm thấy hình như mình hơi nhớ cô.
Hạ Diệp Chi cũng cảm giác được Mạc Đình Kiên đang nhìn mình, vẻ mặt băng giá bên ngoài của cô hơi vỡ tan, bắt đầu trở nên cứng đờ.
Cô sợ đợi tiếp nữa thì vẻ bình tĩnh trên mặt mình không duy trì được, nhấc chân muốn đi.
Vừa mới bước một bước, tay cô đã bị ai bắt được.
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên bên tai cô: “Về cùng đi.”
Giọng nói bình tĩnh, không nhận ra được bất kỳ cảm xúc gì.
Tay anh ấm áp mà khô ráo, bao bọc tay cô thật chặt, cảm giác ấm áp và yên tâm khó hiểu.
Tay Hạ Diệp Chi nắm thành nắm đấm, môi vểnh lên: “Tôi còn phải về lấy bản thảo.”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên trầm xuống, không cho phép cô mở miệng từ chối nữa, anh trực tiếp kéo cô vào thang máy.
Cố Tri Dân và Phó Đình Tây cũng tiến vào ngay phía sau.
Hạ Diệp Chi tức giận không có chỗ phát tiết, lại rút tay không được.
Lửa giận trong lòng bốc lên cao ngút.
Mạc Đình Kiên rũ mi mắt, nhìn khuôn mặt trắng như tuyết đang căng lên của cô, rõ ràng cô rất tức giận nhưng lại không thể phát tác, làm cho tâm tình đang buồn bực mấy ngày nay của anh cũng trở nên thoải mái một chút.
Cố Tri Dân đứng bên cạnh, thấy hết vẻ mặt của Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Cậu ta cảm thấy Mạc Đình Kiên thật đúng là hành sự mạo muội.
Chọc người ta tức giận như vậy mà anh còn vui vẻ?
Chẳng lẽ là anh là một tên biến thái?
Lại nghĩ tới Thẩm Lệ, đừng nói để cậu ta dắt tay, chỉ cần Thẩm Lệ có thể nói với cậu ta mấy câu cũng đủ làm cậu ta vui vẻ mấy ngày.
Thật là…
Người so với người… Tức chết!
…
Phó Đình Tây cũng hơi buồn rầu, cảnh tượng anh nghĩ là ba người đàn ông uống rượu nói chuyện trời đất lại biến thành cảnh anh và Cố Tri Dân nhìn Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi khoe tình cảm ân ái, ngược đãi kẻ cô đơn.
“Ăn món này không?”
“Món này à?”
Mạc Đình Kiên xoay bàn, mỗi một món ăn chuyển đến trước mặt Hạ Diệp Chi, anh đều phải hỏi cô một lần.
Hạ Diệp Chi không biết hôm nay Mạc Đình Kiên lại nổi điên gì, đặc biệt là có Cố Tri Dân và Phó Đình Tây ở đây, cuối cùng cô cũng chỉ có thể cắn răng chọn mấy món.
Mà trong khi cô ăn thức ăn, ba người đàn ông vẫn đang uống rượu.
Đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần thì phát hiện mấy chai rượu trên bàn đã trống rỗng.
Cố Tri Dân dựa vào vai Phó Đình Tây và khóc lóc không giống như đàn ông…
Mặt Phó Đình Tây đầy vẻ ghét bỏ, muốn đẩy Cố Tri Dân ra.
Anh ta đánh nhau không bằng Cố Tri Dân, sức lực cũng không bằng Cố Tri Dân nên tất nhiên cũng đẩy cậu ta không nổi, anh ta cũng đành chấp nhận để Cố Tri Dân nằm sấp trên người mình và khóc lóc.
Hạ Diệp Chi muốn để biểu hiện của mình có vẻ bình tĩnh một chút, nhưng là khiếp sợ quá mức nên cô không giấu được.
“Tôi cũng không biết tôi đã làm sai điều gì…”
“Không phải, đúng là tôi đã làm sai, nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy mà…” Cố Tri Dân vừa khóc vừa nói.
Lúc đầu, sau khi hết khiếp sợ, Hạ Diệp Chi đột nhiên cảm thấy có hơi chua xót.
Lúc này, đầu vai của cô bỗng nặng nề.
Quay đầu, cô phát hiện không biết từ lúc nào Mạc Đình Kiên rũ mắt ngủ gật, dựa vào vai cô.
“Anh…” Uống say à?
Hạ Diệp Chi đẩy Mạc Đình Kiên một cái, anh hoàn toàn không phản ứng.
Cô và Phó Đình Tây liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt nhau thấy được vẻ không biết làm sao.
…
Mất rất nhiều sức cô mới đưa Mạc Đình Kiên vào trong xe.
Bởi vì Mạc Đình Kiên uống say nên trừ Hạ Diệp Chi, anh không hề để cho người khác động vào mình.
Cố Tri Dân say như một con heo chết, trực tiếp để cho người khác đưa lên xe.
Phó Đình Tây đóng cửa xe, đến cửa kính trước của xe Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên: “Cô làm được không?”
“Trong nhà có vệ sĩ.” Nếu cô không đỡ nổi Mạc Đình Kiên thì có thể nhờ vệ sĩ giúp đỡ.
Phó Đình Tây nhíu mày, không lên tiếng.
Hạ Diệp Chi sững sờ nói: “Cùng lắm thì đánh cho anh ta bất tỉnh, sau đó lại để cho vệ sĩ kéo vào.”
Cũng không biết Mạc Đình Kiên bệnh gì, uống say còn không để cho người khác động vào, chỉ trừ cô.
A, cô thật sự nghi ngờ người đàn ông này giả bộ say.
Hạ Diệp Chi cảm nhận được ánh mắt của Phó Đình Tây có một chút thay đổi kỳ lạ, nếu như cô không nghĩ sai thì trong mắt Phó Đình Tây là vẻ kính nể…
Nếu không làm vậy thì cô có thể làm sao? Cô cũng không cõng anh nổi.
Hạ Diệp Chi lái xe đưa Mạc Đình Kiên về nhà.
Khi uống say, Mạc Đình Kiên rất yên tĩnh, nhắm mắt ngủ gật, mặc kệ để Hạ Diệp Chi đỡ anh vào bên trong.
Mặc dù Hạ Diệp Chi phải cố hết sức nhưng vẫn cắn răng kéo anh lên lầu.
Ngay cả cô cũng không rõ là tại sao mình lại không để cho vệ sĩ giúp đỡ.
Cô ném Mạc Đình Kiên lên giường, đi vào phòng tắm cầm khăn lông ướt ra, đưa cho anh lau mặt.
Bởi vì lúc trước ở Kim Hải, anh đã từ chối sự giúp đỡ của người phục vụ nên áo sơ mi trên người cũng trở nên nhăn nhúm, nút áo bị cởi ra ba nút, môi mím chặt, nhắm mắt ngủ gật, so với bình thường giảm một chút lạnh lùng, cũng không nguy hiểm như trước.
Hạ Diệp Chi hít một hơi thật sâu, dùng khăn lông lau mặt cho anh.
Tay cô vừa đưa tới thì anh lại đột nhiên mở mắt ra.
Hạ Diệp Chi sợ hết hồn, lập tức rụt tay lại.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên hơi trống rỗng, đột nhiên anh xoay mình, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thẳng, chằm chằm vào Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi: “… Anh, tỉnh rồi à?”
Mạc Đình Kiên lập tức nhào tới ôm lấy cô, hơn nữa mềm mại gọi một tiếng: “Mẹ!”
Tay Hạ Diệp Chi run một cái, khăn lông trong tay rơi lên giường.
Khăn lông ướt nên sẽ ướt ga trải giường, Hạ Diệp Chi nhanh chóng nhặt khăn lông lên, ném qua một bên.
Sau khi ôm lấy cô, Mạc Đình Kiên không cử động nữa.
Hạ Diệp Chi cũng không dám động, bởi vì Mạc Đình Kiên thế này hơi… Yếu ớt đến mức đáng sợ.
Một lát sau, toàn thân Hạ Diệp Chi cũng cứng đờ, ê ẩm, cô gọi một tiếng dò xét: “Mạc… Mạc Đình Kiên?”
Mạc Đình Kiên không trả lời, Hạ Diệp Chi lại thử giơ tay đẩy anh.
Kết quả cô vừa động một cái, Mạc Đình Kiên lại giống như người máy bị chạm vào nút khởi động, lập tức lại ôm chặt cô, trong miệng liên tục gọi “Mẹ”.
Hạ Diệp Chi: “…”
Một lát sau, cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Mạc Đình Kiên, giọng nói run run: “Trước hết con thả mẹ ra, mẹ thay quần áo cho con…”
Nói xong lời này, Hạ Diệp Chi lập tức rùng mình một cái.
Lời này lại có tác dụng với Mạc Đình Kiên một cách khó hiểu.
Anh ngoan ngoãn buông lỏng Hạ Diệp Chi, giang hai cánh tay, dáng vẻ như đang chờ cô thay quần áo cho anh.
Anh hơi hé mắt, trên mặt không còn lạnh lùng, hoàn toàn tin cậy Hạ Diệp Chi
.