Thẩm Lệ còn đang suy nghĩ những lời mà bọn họ nói có phải là thật hay không.
Hôm qua sau khi Cố Tri Dân đồng ý chia tay với cô, buổi tối liền đi ra ngoài tụ tập, sau đó dẫn theo Qúy Vãn Thư về nhà.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Lệ nở nụ cười.
Thôi bỏ đi, anh mang ai về nhà cũng không có liên quan gì tới cô.
…
Buổi chiều, Thẩm Lệ đi đến bệnh viện cắt chỉ.
Từ buổi trưa Cố Mãn Mãn đã sớm gọi điện thoại tới cho cô, hỏi cô chuyện đi cắt chỉ.
Gần đây Thẩm Lệ rất nhàn nhã, nhưng mà chuyện của Cố Mãn Mãn rất nhiều, có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Buổi trưa lúc cô liên lạc với Cố Mãn Mãn, cô cũng đã nói là cô đi đến bệnh viện cùng với trợ lý trong công ty là được rồi, nhưng mà Cố Mãn Mãn vẫn không yên lòng, cũng phải đi đến bệnh viện cùng với cô.
Cho nên lúc Thẩm Lệ và trợ lý đến bệnh viện thì Cố Mãn Mãn cũng đến.
“Chị Tiểu Lệ.” Cố Mãn Mãn nhìn thấy Thẩm Lệ thì liền chạy tới, đứng ở bên cạnh của cô: “Lúc nãy em mới vừa đi tìm bác sĩ, bác sĩ đang chờ chị ở bên trong đó, chị đi vào là có thể trực tiếp cắt chỉ được rồi.”
“Chị còn tưởng rằng là em vừa mới tới đó.” Hóa ra là Cố Mãn Mãn còn đến sớm hơn cô, còn đi tìm cả bác sĩ rồi.
“Chuyện chị cắt chỉ quan trọng như vậy, đương nhiên là em phải đi tới chỗ của bác sĩ hỏi tình huống trước rồi.” Cố Mãn Mãn đỡ cánh tay của Thẩm Lệ đi vào trong bệnh viện.
“Chuyện nhỏ mà.” Thẩm Lệ cũng không thèm để ý.
“Nếu như để lại sẹo thì sao.”
“Trên cánh tay để lại sẹo thì như thế nào chứ, chị còn có thể dựa vào mặt để kiếm cơm mà.” Thẩm Lệ nó đùa với cô.
Cố Mãn Mãn dạ một tiếng: “Có đạo lý.”
…
Cắt chỉ thì cũng không đau đớn gì, nhưng mà hình tượng đó có chút khiếp người.
Lúc mà bác sĩ đi đến, Thẩm Lệ liền quay đầu nhìn qua một bên, không nhìn bác sĩ cắt chỉ như thế nào.
Tay nghề của bác sĩ thành thạo, rất nhanh liền cắt bỏ chỉ cho cô.
Có cảm giác hơi đau, nhưng mà chút đau đớn đó căn bản cũng không đáng để nhắc tới.
“Chú ý nghỉ ngơi, dậy sớm ngủ sớm, cũng phải chú ý thức ăn…”
Lời dặn dò của bác sĩ cũng không khác gì so với lúc trước.
Cố Mãn Mãn nghiêm túc lắng nghe, sau đó gật đầu đáp lời, biểu thị sẽ tuân theo.
Bác sĩ thích người nhà nghiêm túc giống như là Cố Mãn Mãn, cho nên thái độ đối với Cố Mãn Mãn cũng cực kỳ tốt.
Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Lệ tìm cớ đẩy trợ lý đi ra ngoài, hỏi Cố Mãn Mãn: “Chuyện ảnh chụp đó đã điều tra như thế nào rồi?”
“Số điện thoại di động của cái người gửi tin nhắn tới cũng không có đăng ký thông tin, em đã tìm được chủ của số điện thoại rồi, nhưng mà có chứng cứ chứng thực, chủ của số điện thoại này đã sớm không sử dụng số điện thoại này rồi, người sử dụng số điện thoại này là một người hoàn toàn khác.”
Cố Mãn Mãn cũng không ngờ tới là anti còn phí nhiều sức như vậy để đối phó với Thẩm Lệ.
“Nếu như tra không được thì cứ báo cảnh sát đi.” Thẩm Lệ cũng không sợ, đây cũng không phải là lần đầu tiên mà cô gặp chuyện như thế này.
Cố Mãn Mãn nói nghiêm túc: “Em hiểu rồi.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một chút, lại nhìn đồng hồ một chút, nói với Thẩm Lệ: “Chiều nay không có sắp xếp lịch trình, em đưa chị về nhà nghỉ ngơi nha.”
“Chị cũng chỉ là đi cắt chỉ mà thôi, cũng không phải là bị tàn phế, em không cần phải chăm sóc chị giống như là chăm sóc một người tàn tật như vậy đâu.” Giọng nói của Thẩm Lệ cực kỳ bất đắc dĩ.
Cố Mãn Mãn im lặng một lát, thỏa hiệp nói: “Được rồi.”
Thẩm Lệ và trợ lý leo lên xe, cùng nhau rời khỏi.
Cố Mãn Mãn nhìn xe của bọn họ đã đi xa mới có chút bực bội, hai tay chống nạnh, đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu.
Dường như là nghĩ tới cái gì đó, lấy điện thoại di động ra rồi đi về phía xe của mình.
Chuyện ảnh chụp đó không có đơn giản như vậy.
Tấm ảnh đó, khả năng lớn không phải là do ghép, chỉ là bây giờ cô ấy vẫn còn không thể xác định được.
Cố Mãn Mãn vẫn có thể xác định Thẩm Lệ không cần thiết phải nói dối chuyện này với cô ấy, tấm ảnh đó chắc chắn có ẩn tình khác.
.