Người bôi thuốc cho Thẩm Lệ thấy cô hơi nhíu mày thì hỏi: “Chị Thẩm, chị thấy thế nào?”
“Vẫn tốt, có hơi đau thôi.” Thẩm Lệ bình tĩnh nói xong thì cúi đầu uống cà phê.
Thấy Thẩm Lệ bình tĩnh như vậy, các nhân viên cũng cảm thấy yên tâm.
“Mau lên một chút, tiếp theo sẽ có hoạt động tôi phải tham gia.” Thẩm Lệ uống cạn chút cà phê còn lại, lên tiếng thúc giục.
Đúng lúc có người đến thúc giục Thẩm Lệ lên sân khấu.
Thẩm Lệ được Ôn Tây giúp thay quần áo, váy là loại váy dài đến mắt cá chân, có thể hoàn toàn che đi vết thương ở đầu gối, sau khi thay xong trang phục, cô đi tới sân khấu tiếp tục tham gia sự kiện.
Lúc đi lên bậc thang, cần phải khuỵu gối, lúc này vết thương lại càng đau hơn.
Nhưng những năm gần đây, cô cũng không phải không có thành tựu gì, lúc không đau có thể diễn ra được cảm giác cực kỳ đau đớn, lúc cực kỳ đau đớn, cô cũng có thể diễn ra được cảm giác không đau chút nào.
Các hoạt động phía sau có mấy khâu nữa, mãi đến hai giờ sau mới có thể kết thúc.
Ôn Tây lo lắng đợi ở hậu trường, nhịn không được thông báo cho Cố Mạn Mạn.
Cố Mạn Mạn đã đến hiện trường trước khi sự kiện kết thúc.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Khi Cố Mạn Mạn đến, trên mặt đầy lo lắng, cô ấy chạy thẳng đến chỗ Ôn Tây.
“Chị Thẩm nói tối hôm qua ngủ không ngon, kêu em ra ngoài mua cho chị một ly cà phê.
Lúc em về thì đã thành thế này…” Thật ra cho đến bây giờ Ôn Tây cũng không hiểu rốt cuộc sao lại biến này như vậy.
Cố Mạn Mạn cũng không trách tội Ôn Tây, có chút tự trách: “Là do chị không cân nhắc chu toàn, chị nên tự mình đi theo, hoặc là sắp xếp thêm nhiều người một chút.”
“Là do em quá sơ ý.” Ôn Tây cũng tự trách mình rất nhiều.
Các hoạt động tại sân khấu đã kết thúc viên mãn.
Ôn Tây chú ý đến động tĩnh ở sân khấu: “Kết thúc rồi!”
Nghe vậy, Cố Mạn Mạn nhanh chóng bước đến bậc thềm sân khấu, muốn đỡ Thẩm Lệ xuống.
Thẩm Lệ đi theo người dẫn chương trình xuống, người dẫn chương trình rất thân thiết đỡ cô xuống.
“Cảm ơn, để tôi được rồi.” Cố Mạn Mạn tiến lên đỡ Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ hơi kinh ngạc: “Sao em lại đến đây?”
Cố Mạn Mạn nói: “Tiểu Tây đã thông báo cho em.”
Thẩm Lệ không nói, cô đã không còn sức để nói nữa.
Sự kiện diễn ra hai giờ đồng hồ nên rất mệt mỏi, đầu gối của cô cũng rất đau, đau đến hơi tê dại, giống như đã mất cảm giác.
Đỡ Thẩm Lệ quay lại phòng nghỉ, Cố Mạn Mạn phát hiện sắc mặt của cô không ổn, quan tâm hỏi: “Chị Tiểu Lệ, chị có khỏe không?”
Thẩm Lệ hơi nhíu mày, sắc mặt tái nhợt nói: “Không tốt lắm.”
Sắc mặt Cố Mạn Mạn thay đổi trầm trọng: “Bây giờ em đưa chị đến bệnh viện.”
Thẩm Lệ nắm tay Cố Mạn Mạn, dặn dò: “Không nên quấy rầy ban tổ chức, lúc chị đi bộ sơ ý trược ngã thôi.”
“Được, em hiểu rồi.” Bây giờ Cố Mạn Mạn chỉ muốn nhanh chóng đưa Thẩm Lệ đến bệnh viện, những chuyện khác không quan trọng.
Ban đầu, ban tổ chức cũng đã chuẩn bị bữa trưa cho Thẩm Lệ, nhưng Thẩm Lệ bị thương và nói sẽ không ở lại ăn trưa mà sẽ đi về, bọn họ cũng có thể hiểu được.
Sau khi đi ra, Cố Mạn Mạn trực tiếp lái xe đưa Thẩm Lệ đến bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, đầu gối của Thẩm Lệ đã sưng lên thành một cái bánh bao, trông hơi dữ tợn.
Cố Mạn Mạn nhìn sang chỗ khác, cô ấy không ngờ vết thương của cô lại nghiêm trọng đến vậy, cô ấy còn tưởng thực sự không nghiêm trọng như người ta nói.
Thẩm Lệ vẫn kiên quyết tham gia sự kiện suốt hai tiếng đồng hồ, còn đứng suốt cả buổi.
Bác sĩ bôi thuốc cho Thẩm Lệ, sau khi băng bó xong liền tìm cho Thẩm Lệ một cái nạng.
.