Đầu dây bên kia im lặng một hồi.
Rồi sau đó, giọng nói đã được máy biến âm xử lý vang lên.
“Thẩm Lệ.”
Giọng nói qua máy biến âm ồm ồm có vẻ không thật lắm, gần như không có vẻ thật chút nào, hoàn toàn không nhận ra giọng nữ hay là giọng nam.
“Tôi là Thẩm Lệ, rốt cuộc anh gửi hai tấm hình cho tôi là vì mục đích gì?” Thẩm Lệ cầm điện thoại trong tay, giọng nói của cô lạnh tanh.
“Tôi muốn làm gì à?” Người ở đầu dây bên kia cười khẽ: “Chỉ muốn làm bạn với cô và Cố Tri Dân mà thôi, tôi thích hai người.”
“Anh bị điên à?” Thẩm Lệ cảm thấy đối phương chính là một tên điên.
Gửi tấm hình này cho cô, còn nói là muốn làm bạn.
Hơn nữa tấm hình gửi cho cô còn có liên quan đến Cố Tri Dân nữa.
“Nếu như anh muốn làm bạn với Cố Tri Dân thì đi tìm anh ta đi, kiếm tôi làm gì?” Sau khi nói dứt lời, Thẩm Lệ cảm thấy mình cũng không bình thường gì cho mấy, không ngờ cô lại nghiêm túc nói chuyện với một gã thần kinh.
Vào lúc cô định cúp máy, người ở đầu dây bên kia nói: ‘Cố Tri Dân ấy à, tôi đã tìm anh ta rồi.”
Thẩm Lệ hơi sững sờ.
Người ở đầu dây bên kia lại tiếp lời: “Lẽ nào cô không biết sao?”
Anh ta không cho Thẩm Lệ cơ hội trả lời mà tự mình nói tiếp: “Cũng đúng, trước giờ đàn ông đều rất tự cao tự đại, bọn họ luôn tự cho rằng mình có thể khống chế hết tất cả mọi thứ trong lòng tay của mình, thế nhưng họ không biết rằng mọi thứ đã vượt ra khỏi tầm khống chế từ lâu rồi.”
“Chị Thẩm Lệ, em hết kem đánh răng rồi, kem đánh răng ở đâu đấy…”
Sau khi nghe thấy giọng nói của Cố Mãn Mãn, cánh cửa phòng cũng được mở ra.
Vào giây phút cánh cửa phòng mở rộng, Thẩm Lệ cúp máy.
Thậm chí cô còn không hiểu rõ, tại sao mình lại cúp máy đột ngột như thế.
“Hết kem đánh răng rồi à?” Thẩm Lệ nhanh chóng tỏ vẻ bình tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn Cố mãn Mãn.
“Dạ, nhà chị còn không?” Cố Mãn Mãn đi đến bên cạnh cô.
“Dùng của chị trước đi, hình như kem đánh răng dự trữ hết rồi.” Bây giờ Thẩm Lệ cũng không có tâm trạng quan tâm đến việc Cố Mãn Mãn tìm kem đánh răng nữa.
“Ồ, được rồi.” Cố Mãn Mãn đáp lại cô rồi nhanh chóng đi vào nhà tắm.
Thẩm Lệ lại nhìn điện thoại của mình, cô vứt sang một bên.
Cuộc hội thoại với người khi nãy lởn vởn trong đầu cô, có nghe thế nào cũng không giống với anti fan bình thường.
Hơn nữa, người trong điện thoại nói với cô rằng anh ta đã tìm Cố Tri Dân rồi, muốn làm bạn với cô và Cố Tri Dân.
Rốt cuộc anh ta có ý gì kia chứ.
Rốt cuộc có liên quan gì đến việc cô bị mất trí nhớ.
À đúng rồi, lúc ấy không phải cô và Hạ Diệp Chi ở cùng với nhau sao?
Cô có thể hỏi Hạ Diệp Chi kia mà, chắc chắn Hạ Diệp Chi sẽ không lừa cô đâu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lệ bèn muốn gọi cho Hạ Diệp Chi.
Nhưng nhìn đồng hồ mới biết bây giờ đã trễ lắm rồi, hơn mười hai giờ.
Trễ như thế, chắc hẳn Hạ Diệp Chi đã ngủ mất rồi.
Vốn dĩ sức khỏe của Hạ Diệp Chi đã không tốt, bây giờ cô ấy lại còn có thai, cho dù có chuyện quan trọng hơn đi chăng nữa thì Thẩm Lệ cũng sẽ không làm phiền cô ấy.
Mai rồi nói vậy.
Tối nay Thẩm Lệ gần như không ngủ được.
Sáng ngày hôm sau, cô vừa mới tỉnh dậy đã gọi điện cho Hạ Diệp Chi.
“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Sao lại không liên lạc được kia chứ?
Thẩm Lệ lại gọi thêm hai lần nữa, vẫn chỉ như vậy mà thôi.
Vốn không gọi cho Hạ Diệp Chi được.
Thẩm Lệ hết cách, cô cắn răng gọi điện cho Mạc Đình Kiên.
Điện thoại của Mạc Đình Kiên được nối máy rất nhanh, nhưng lại bị chuyển tiếp.
“Xin chào, tôi là Thời Dũng, thư ký của Mạc tổng.”
.