Hạ Diệp Chi hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô tội giọng điệu dứt khoát: “Em không đi.”
Hiếm khi thấy Mạc Đình Kiên ngẩn ra.
Hạ Diệp Chi vươn tay, tách bàn tay anh đang bóp cằm cô: “Anh không nên động một chút là bóp cằm người khác, đau lắm.”
Vẻ mặt bài xích của Hạ Diệp Chi thể hiện rõ ra như vậy, Mạc Đình Kiên nhìn cô chăm chú rồi hỏi: “Hạ Diệp Chi, em muốn như thế nào?”
“Em muốn viết kịch bản, gần đây đúng lúc em đang có linh cảm.” Hạ Diệp Chi đẩy anh ra muốn đứng dậy đi lên lầu.
Truyền thông công khai ảnh của cô nên mấy ngày nay cô đều không ra khỏi cửa rồi.
Cô cũng chẳng có cách nào để đến truyền thông Thịnh Hải làm việc.
Ngoại trừ chuyên tâm viết kịch bản, cô cũng không biết mình có thể làm được gì.
Mạc Đình Kiên trơ mắt nhìn Hạ Diệp Chi đi lên lầu, bàn tay đang buông xuôi bên người từ từ siết chặt.
Nhờ thủ đoạn của Mạc Đình Kiên, cho nên chuyện của Hạ Diệp Chi nhanh chóng lắng xuống.
Trong giới giải trí cũng có không ít những tin tức như vậy, rất dễ bị quên lãng khi không còn nóng.
Đây cũng là lý do tại sao nhiều ngôi sao nổi tiếng lại mua tin đầu, mua hot search.
Vụ việc làm cho Hạ Diệp Chi bất ngờ chính là Trần Tuấn Tú cũng đăng facebook giải thích chuyện ăn cơm cùng với cô.
Tùy tiện bịa ra một lý do nào đó để tự bào chữa, mọi thứ đều trở lại yên tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh đó lại thuộc về những cư dân mạng, còn cuộc sống hiện tại của Hạ Diệp Chi vẫn chưa suôn sẻ như vậy.
Sau khi vụ việc trải qua hơn một tuần, Thẩm Lệ hẹn Hạ Diệp Chi đi ra ngoài.
Lần trước vì chuyện hôn lễ mà Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đã bắt đầu chiến tranh lạnh.
Mạc Đình Kiên thì bận rộn cả ngày không thấy mặt đâu, còn Hạ Diệp Chi cũng cả ngày cắm đầu viết kịch bản.
Mặc dù hai người ăn cơm dưới một mái nhà, ngủ trên cùng một chiếc giường, nhưng hầu như không hề trò chuyện với nhau.
Chỉ có điều, biết Hạ Diệp Chi muốn đi ra ngoài, Mạc Đình Kiên cũng sắp xếp tài xế và vệ sĩ đưa cô đi.
Hạ Diệp Chi không muốn như vậy, lập tức từ chối theo bản năng: “Không cần như vậy đâu, em cũng chỉ đi ăn cơm dạo phố với Tiểu Lệ mà thôi.”
Vừa dứt lời, cô có cảm giác sống lưng mình lạnh ngắt.
Hạ Diệp Chi ngừng một chút, sau đó sắc mặt vẫn như thường nhấc chân đi ra ngoài.
Chỉ có những vệ sĩ đáng thương, tất cả đều yên lặng đứng một bên giống như gà con, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Mạc Đình Kiên hít sâu một hơi: “Lúc nãy tôi nói như thế nào?”
Anh gần như rít qua khẽ răng nói từng câu từng chữ, những vệ sĩ nghe thấy vậy thì trong lòng run sợ, lập tức cùng nhau hô to: “Vâng.”
Sau đó cùng nhau chạy như bay, giống như có ma đuổi phía sau.
Hạ Diệp Chi mới đi ra ngoài biệt thự, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân chỉnh tề vang lên phía sau.
Cô còn chưa quay đầu lại, thì một nhóm vệ sĩ đã đi tới trước mặt cô.
Một chiếc xe màu đen lái đến dừng trước mặt cô, lập tức có một vệ sĩ đi tới mở cửa xe giúp cô: “Mời mợ chủ lên xe.”
Ngoại trừ một vệ sĩ mở cửa xe, những vệ sĩ còn lại đều nhao nhao vây quanh cô, nhìn có vẻ giống như đang muốn mời cô lên xe, nhưng trên thực tế lại giống như sợ cô chạy mất.
Hạ Diệp Chi có chút dở khóc dở cười.
Thật đúng là ông chủ như thế nào thì vệ sĩ như thế đó mà.
Hoàn toàn không nói đạo lý giống như Mạc Đình Kiên.
“Được rồi, đều giải tán hết đi, tôi lên xe còn không được sao?” Hạ Diệp Chi nói xong thì cúi người leo lên xe.
Nhóm vệ sĩ: “…” Bọn họ cảm thấy hình như mợ chủ sớm đã nhìn thấu tất cả.
Lúc đầu Hạ Diệp Chi muốn cùng Thẩm Lệ đi dạo phố để giải sầu, kết quả Mạc Đình Kiên lại phái một nhóm nhiều vệ sĩ như vậy đi theo cô.
Cô đi tới đâu phía sau cũng có một nhóm người đi theo, cho dù cô muốn khiêm tốn một chút cũng không khiêm tốn được.
Lúc Thẩm Lệ nhìn thấy một nhóm vệ sĩ ở phía sau cô, cũng mở to mắt: “Cậu là thái hậu xuất cung sao? Tại sao phía sau lại có nhiều người đi theo như vậy?”
Hạ Diệp Chi xoay đầu nhìn về phía nhóm vệ sĩ.
Lúc những vệ sĩ chạm vào ánh mắt của Hạ Diệp Chi, đều vội vàng quay đầu nhìn về phía khác.
Hạ Diệp Chi thở dài: “Cái gì mà thái hậu xuất cung chứ, rõ ràng là Mạc Đình Kiên phát điên rồi.”
Với một nhóm vệ sĩ đi phía sau, Hạ Diệp Chi chỉ có thể tùy tiện đi dạo với Thẩm Lệ một lát, sau đó tìm một nhà hàng để ăn cơm.
Bởi vì có rất nhiều vệ sĩ đi theo, bọn họ chỉ có thể tìm một nơi nào đó để ăn cơm.
Ngoài ra còn phải có một bàn ăn ở đại sảnh bên ngoài phòng ăn để cho vệ sĩ ăn.
Những vệ sĩ đó đã đi theo cô hơn nửa ngày rồi, sớm đã đói meo rồi, vừa ngồi xuống đã bắt đầu ăn như hổ đói.
Thẩm Lệ nhìn qua khe cửa, kêu Hạ Diệp Chi thay một bộ đồ khác, sau đó lặng lẽ dẫn cô chạy mất.
Hai người phụ nữ cùng nhau đi dạo phố, dẫn theo một nhóm vệ sĩ cũng không làm được gì.
Bỏ rơi vệ sĩ, hai người từ cửa sau phòng ăn lẻn ra ngoài, đi tới chợ đêm phía sau trường cấp ba.
Hai người cầm hai xâu thịt dê nướng trong một quán nhỏ ở vem đường, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Thỉnh thoảng tớ sẽ có chút nhớ lại kỉ niệm lúc học cấp ba.”
“Tại sao?” Thẩm Lệ ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, vừa cầm khăn giấy vừa hỏi cô.
Hạ Diệp Chi mỉm cười: “Ngày tháng rất đơn giản.”
Ngày tháng rất đơn giản, ngoại trừ việc học chính là làm người vô hình trong nhà họ Hạ, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy không tệ.
Thẩm Lệ nghe xong, không biết nghĩ tới điều gì, không còn hứng thú ném xâu thịt vẫn chưa ăn xong vào thùng rác: “Tớ không hề nhớ đến kỉ niệm năm cấp ba.”
Hạ Diệp Chi đang muốn hỏi lý do của cô ấy, thì nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói rất quen thuộc.
“Diệp Chi.”
Là tiếng của một người con trai, có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Vừa xoay đầu lại, phát hiện đó chính là Thẩm Sơ Hoàng đã lâu không gặp.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy Hạ Diệp Chi lập tức nở nụ cười.
Anh ta chạy qua đám đông chạy đến trước mặt Hạ Diệp Chi, trong giọng nói rõ ràng có chút hưng phấn: “Thật sự là em!”
Không đợi Hạ Diệp Chi lên tiếng, Thẩm Lệ đã trực tiếp chặn trước mặt Hạ Diệp Chi: “Thẩm Sơ Hoàng? Tại sao anh lại ở đây?”
Chợ đêm này không nằm trong khu vực sầm uất, đồ ở đây được bán với giá rẻ, người tới đây ngoại trừ những người dân ở xung quanh, thì chính là một số sinh viên, còn Thẩm Sơ Hoàng là một cậu chủ sẽ chạy đến một nơi như thế này sao, rõ ràng đây không phải là sự trùng hợp.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy Thẩm Lệ, kinh ngạc nói: “Thẩm Lệ cũng ở đây à?”
Thẩm Sơ Hoàng và Thẩm Lệ có chút quan hệ thân thích, thậm chí thân thích đến mức Thẩm Lệ cũng không nhớ nữa, ngược lại thỉnh thoảng trong các bữa tiệc và tiệc tùng sẽ gặp mặt nhau, coi như cũng quen biết nhau, nhưng đều không có cảm tình với nhau.
Thẩm Lệ ghét Hạ Hương Thảo, đương nhiên cũng không nhìn lọt mắt Thẩm Sơ Hoàng, người đã từng có một khoảng thời gian qua lại với Hạ Hương Thảo, cô khoanh tay trước ngực, nhíu mày hỏi: “Tôi hỏi anh đó.”
Thẩm Sơ Hoàng đại khái nhìn Hạ Diệp Chi không nói gì, mới giải thích: “Lúc nãy anh ở nhà hàng ăn cơm đã nhìn thấy hai người rồi, nhưng không chắc chắn cho nên mới đi theo tới đây.”
Thẩm Lệ nghe vậy, trực tiếp hỏi ngược lại: “Anh đi tới đây để làm gì?”
Thẩm Sơ Hoàng bị Thẩm Lệ hỏi ngược lại đến mức sắc mặt hơi thay đổi, cũng không để ý tới Thẩm Lệ nữa, mà dịu dàng nói với Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Anh muốn nói gì?” Hạ Diệp Chi nhìn Thẩm Sơ Hoàng với vẻ mặt không hề có cảm xúc.
Cô không biết Thẩm Sơ Hoàng có lời nói tốt đẹp muốn nói với cô.
Thẩm Sơ Hoàng liếc nhìn Thẩm Lệ, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, bảo Thẩm Lệ tránh đi chỗ khác.
Thẩm Lệ sẽ tránh đi chỗ khác mới là lạ.
“Anh không muốn nói thì thôi.” Hạ Diệp Chi nói xong, kéo Thẩm Lệ muốn rời đi.
“Đợi đã.” Thẩm Sơ Hoàng vội vàng gọi Hạ Diệp Chi, giọng điệu cũng có chút gấp gáp: “Diệp Chi, em có muốn ở bên cạnh anh không?”
Hạ Diệp Chi: “…”
Thẩm Lệ: “…”
.