Hạ Diệp Chi nhớ mình có chuẩn bị sẵn thuốc tránh thai để phòng hờ.
Cô thay đồ xong rồi cúi xuống ngăn kéo tủ.
vừa tìm được thuốc đã nghe thấy “cạch”, có tiếng người mở cửa phòng.
Hạ Diệp Chi từ từ xoay đầu nhìn, trên tay vẫn còn cầm lọ thuốc, thấy Mạc Đình Kiên đang đẩy cửa bước vào.
Rất nhanh theo quán tính, cô liền giấu lọ thuốc ra sau lưng, đánh trống lãng hỏi: “Anh vẫn còn ở nhà à?”
Cô tưởng Mạc Đình Kiên đã ra ngoài rồi, không ngờ anh vẫn còn ở trong nhà.
“Em tìm gì vậy?” Mạc Đình Kiên bình thản tiến về hướng cô.
Hạ Diệp Chi giấu lọ thuốc phía sau, chậm chạp đứng dậy: “Cổ họng em hơi khó chịu, nên muốn kiếm thuốc uống.”
Hành động của cô không qua khỏi mắt Mạc Đình Kiên, nhưng anh tỏ vẻ bình thường như không biết chuyện gì đang xảy ra: “Hộp thuốc y tế đâu phải ở đó.”
Hạ Diệp Chi có phần hốt hoảng khi nhìn thấy ánh mắt của anh: “Dạ.”
Nhưng Mạc Đình Kiên đi thẳng lướt qua người cô: “Để tôi lấy cho em.”
Trong Lòng Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm nghĩ rằng anh không phát hiện.
Ngay đúng lúc này, Mạc Đình Kiên vốn dĩ đang đi hướng thẳng về phía trước, đột nhiên anh quay người lại, nhanh chóng đưa tay giật lấy món đồ cô đang nắm trong tay.
Động tác của Mạc Đình Kiên rất nhanh, Hạ Diệp Chi chưa kịp phản ứng lại với hành động của anh, lọ thuốc trong tay cô đã bị anh giật lấy.
“Anh…” Hạ Diệp Chi lộ rõ sự hoảng hốt, há hốc miệng bất ngờ, nhìn thấy sắc mặt thay đổi trầm ngâm của anh, liền tự giác im lặng.
Mạc Đình Kiên nắm chặt lọ thuốc, nhìn cô: “Đây là thuốc gì?”
Anh nhìn thẳng vào Hạ Diệp Chi không hề chớp mắt, cả người anh như đang bị kích động mạnh, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.
Hạ Diệp Chi nuốt nước miếng, hơi nghiên đầu lí nhí: “Thuốc tránh thai.”
“Nói to lên.” Giọng của Mạc Đình Kiên có chút khàn khàn.
Hạ Diệp Chi xoay đầu hét lớn vào mặt anh: “Em nói là thuốc tránh thai, anh không nghe rõ sao!”
Bàn tay cầm lọ thuốc của anh càng ra sức siết chặt hơn, gân và xương tay nổi lên rõ rệt, cảm giác như anh muốn nghiền nát lọ thuốc đó bằng tay mình.
Hạ Diệp Chi đưa tay về phía anh: “Trả cho em.”
Mạc Đình Kiên tức giận mím chặt môi, dùng sức quăng lọ thuốc xuống đất rất mạnh.
Vì quá kích động, anh thở có phần gấp, giọng anh đay nghiến: “Hạ Diệp Chi, em không muốn có con với anh đến như vậy sao?”
“Em không phải ý đó, chỉ là bây giờ em chưa muốn có thôi.” Hạ Diệp Chi nghiến răng, lùi sau nửa bước.
“Em bỏ không thử áo cưới, không kết hôn, giờ thì không sinh con, vậy tiếp theo nữa là gì? Là rời bỏ tôi, đúng không?” Giọng Mạc Đình Kiên lạnh như tảng băng trôi, lạnh xuyên vào xương thịt cô.
Hạ Diệp Chi lên tiếng phản bác: “Không phải như vậy.”
“Không phải thì sao em phải uống thuốc?” Gương mặt Mạc Đình Kiên tái xanh nhìn cô, gân xanh trên trán cũng lộ rõ lên, nhìn anh như đã nhịn đến giới hạn có thể chịu đựng.
“Không phải là không muốn có con với anh, chỉ là em cảm thấy hiện giờ chưa phải là thời điểm.”
“Trước sau gì cũng phải sinh, bây giờ sinh và sau này sinh có khác biệt gì?”
“Nếu bây giờ có thai, trong thời gian một hai năm sắp tới có thể em sẽ không thể tập trung vào công việc được.”
“Em mới hai mươi hai tuổi, sinh xong rồi quay lại làm việc cũng có khác gì nhau.”
“…” Hạ Diệp Chi phát hiện cứ tiếp tục đôi co như vậy, cô sẽ nói không lại Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi đưa tay vuốt tóc mình, tỏ vẻ khó chịu nói: “Anh không thể tôn trọng quyết định của em một chút được sao? Cái gì cũng do anh quyết định, em cũng có suy nghĩ của riêng em, kế hoạch cuộc sống của riêng em, những cái này đều…” Có thể thương lượng được.
Mạc Đình Kiên chen ngang vào lời cô: “Trong kế hoạch cuộc sống của em không bao gồm chuyện sinh con của chúng ta.”
“Em vừa mới giải thích với anh rồi…”
“Tôi hiểu rồi.”Mạc Đình Kiên cười nhạt rồi xoay người bước ra ngoài.
Chỉ là trước khi ra khỏi phòng, anh vẫn không quên lượm lọ thuốc bị anh ném trước đó mang đi.
Anh làm như vậy là sợ cô uống thuốc tránh thai?
Hạ Diệp Chi nhìn hành động của anh vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy bực mình.
Mạc Đình Kiên rõ ràng lúc nãy đã giận đến mức muốn nổ tung, nhưng không ngờ anh lại cúi người lượm lọ thuốc mang đi.
Mạc Đình Kiên đã mang lọ thuốc đi, Hạ Diệp Chi chỉ còn biết xuống lầu ăn cơm.
Đợi ăn xong rồi mới đi ra ngoài mua thuốc
Sau khi ăn xong bữa cơm sáng, Hạ Diệp Chi định bụng chuẩn bị ra ngoài.
Khi đi đến cửa, cô bị vệ sỹ ngăn lại: “Cô chủ, cô muốn đi đâu?”
Hạ Diệp Chi không nghĩ nhiều, cô trả lời: “Tôi đi mua chút đồ, các anh không cần theo tôi, tôi tự đi được rồi.”
Cô nói xong, nhưng vệ sỹ vẫn không có ý định nhường đường.
Hạ Diệp Chi chau mày, sắc mặt hơi thay đổi: “Vậy là ý gì?”
Vệ sỹ bình thản đáp: “Cậu chủ có căn dặn, cô chủ muốn ra ngoài thì phải đợi cậu chủ về đưa đi.”
“Mạc Đình Kiên dặn vậy sao?” Hạ Diệp Chi nghi ngờ mình có nghe nhầm không.
Vệ sĩ lễ phép gật đầu: “Dạ.”
Mạc Đình Kiên như vậy là đang giam lỏng cô, không cho cô ra ngoài sao?
Hạ Diệp Chi lấy điện thoại gọi cho Mạc Đình Kiên: “Mạc Đình Kiên anh bị điên sao? Anh làm vậy là không muốn cho tôi ra ngoài sao?”
Ngược lại với âm thanh vừa lạnh vừa lớn tiếng của Hạ Diệp Chi, giọng của Mạc Đình Kiên điềm đạm hơn: “Muốn ra ngoài thì đợi tôi về, tôi đưa em đi.”
“Ai cần anh đưa đi, em tự mình đâu phải không biết đi!”
“Nghe lời tôi.”
“Nghe cái con khỉ!” Trong thời gian gần đây mối quan hệ của hai người có thể nói là không tốt đẹp lắm, Mạc Đình Kiên thì luôn làm mặt lạnh, Hạ Diệp Chi thì cứ tâm trạng không tốt, cô nhịn không được thốt ra câu nói tục.
Mạc Đình Kiên bây giờ đã hạn chế tự do của cô, khác chi là giam lỏng cô, coi cô như thú cưng?
“Tôi sẽ về sớm thôi.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên nghe rất điềm đạm, không hề có vẻ gì là tức giận.
Hạ Diệp Chi tức đến nỗi không nói tiếng nào cúp luôn điện thoại.
Những người vệ sĩ có mặt đương nhiên biết Hạ Diệp Chi vừa gọi điện cho Mạc Đình Kiên, họ đều nghe được những gì cô vừa nói trong điện thoại, nhưng toàn bộ cuối đầu giả vờ như không hề nghe thấy.
Và cũng chỉ có cô chủ mới dám nói chuyện như vậy với cậu chủ.
Đúng như trong điện thoại nói, Mạc Đình Kiên trở về nhà rất nhanh sau đó.
Thời tiết bên ngoài đang rất lạnh, Mạc Đình Kiên để nguyên một bộ chỉnh chu từ bên ngoài bước vào nhà, trên người anh vẫn còn mang theo hơi lạnh ngoài trời.
Thím Hồ nhìn thấy Mạc Đình Kiên vào nhà, liền đến cửa nghênh đón: “Chào cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên phất phất tay ra hiệu thím Hồ lui xuống.
Thím Hồ cũng biết thời gian gần đây mối quan hệ của hai người không được tốt lắm, nên trước khi rời đi, bà còn len lén quay đầu nhìn hai người họ.
Đợi đến khi thím Hồ đã đi khuất, Mạc Đình Kiên mới tiến tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Anh đưa tay cầm lấy tay của Hạ Diệp Chi dịu dàng nói: “Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.”
Hạ Diệp Chi rút tay về, giọng nói mang chút khiêu khích: “Anh định khi nào mới để em ra ngoài?”
Mạc Đình Kiên thoáng chút hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh lại dịu xuống: “Thời gian này em hạn chế ra ngoài sẽ tốt hơn.”
“Anh sợ em ra ngoài đi mua thuốc tránh thai sao?” Hạ Diệp Chi không ngốc, lúc sáng Mạc Đình Kiên mang theo lọ thuốc của cô đi, sau đó cô lại bị vệ sỹ cản lại không cho ra ngoài.
Cô không thể phủ nhận Mạc Đình Kiên con người này đôi khi rất quả quyết cực đoan.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên thoáng sáng lên: “Nếu đã biết vậy thì hãy ngoan một chút.”
“Nếu em vẫn không thì sao?”Hạ Diệp Chi nhướng mày nhìn anh, giọng điệu khiêu khích.
“Vậy thì tôi chỉ còn nước dùng cách của mình để khiến em ngoan hơn.” Mạc Đình Kiên nói không do dự, giọng nói của anh cũng không có vẻ gì là không bình thường.
Nhưng với Hạ Diệp Chi, cô nghe lại có cảm giác hơi căng thẳng.
Như vậy nghĩa là Mạc Đình Kiên đã hạ quyết tâm, nhất định phải khiến cho cô có thai!
.