Hạ Thời Yến nói xong, hung hãn nhìn Hạ Diệp Chi, nói với Hạ Lập Nguyên: “Diệp Chi cho dù có con gái mười tám tuổi thay đổi lớn thế, cũng không thể có tướng mạo như thế này, bố nói có buồn cười không, ha ha ha!”
Hạ Lập Nguyên sắc mặt tái mét nhìn Hạ Thời Yến một cái mới quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Cô đến đây làm gì?”
“Không phải bố nói mẹ mất tích đã mấy ngày rồi sao? Con đến để hỏi thăm tình hình.” Hạ Diệp Chi mặc dù đối với Tiêu Thanh Hà chẳng có trông mong gì, nhưng đối với chuyện của bà không thể không quan tâm.
“Chẳng có gì hay để hỏi cả, thì là mất tích rồi.” Hạ Lập Nguyên bởi vì chuyện của Hạ Hương Thảo, nhìn thấy Hạ Diệp Chi liền cảm thấy phiền.
Hạ Diệp Chi sớm đã đoán được thái độ này của Hạ Lập Nguyên, cũng không muốn nói nhiều thêm nữa: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, đến lúc có tin tức của cảnh sát đại khái sẽ nói cho ông.”
Cô quay đầu nhìn Hạ Thời Yến một cái, sau đó quay người trở vào trong xe.
Hạ Thời Yến nghe cuộc đối thoại giữa Hạ Diệp Chi và Hạ Lập Nguyên, cuối cùng mới tin rằng cô gái xinh đẹp trước mặt vậy mà lại là Hạ Diệp Chi.
Hạ Lập Nguyên nghe xong những lời của Hạ Diệp Chi, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Hạ Thời Yến còn đang nhìn theo hướng Hạ Diệp Chi, liền quát mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không vào! Vừa về cái là liền cùng một đám không ra gì đua xe, ra cái thể thống gì chứ, con….”
Hạ Thời Yến không kiên nhẫn nghe mấy lời càm ràm của Hạ Lập Nguyên, chạy theo hướng Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, đừng đi vội thế chứ, cùng nhau ăn một bữa cơm đã.”
Hạ Lập Nguyên trợn mắt, hét lên: “Thời Yến, quay lại!”
Thời Yến không quan tâm sự tức giận của ông ta, chỉ vẫy vẫy tay, tựa hồ không để ý nói: “Nhiều năm không gặp Diệp Chi rồi, cùng cô ấy đi ăn một bữa cơm cũng không được à, bố cứ về trước đi, lớn tuổi rồi đừng động một tí là tức giận.”
Hạ Diệp Chi đã lên xe.
Cửa xe kéo xuống, cô cũng nghe thấy những lời Hạ Thời Yến nói.
Trong cả nhà họ Hạ này, nếu phải nói rằng có một người thực sự đối tốt với Hạ Diệp Chi, thì đó chính là Hạ Thời Yến rồi.
Hạ Thời Yến là con trai, sau này sẽ là người thừa kế nhà họ Hạ, tự nhiên sẽ được người trong nhà cưng chiều, đến người giúp việc trong nhà cũng phải kính trọng Hạ Thời Yến vài phần.
Hạ Thời Yến từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, thích chơi những thứ linh tinh vớ vẩn.
Lúc lên cấp ba, thì bắt đầu tụ tập một nhóm bạn không ra gì cùng đi đua xe, đi bar, uống rượu, cả ngày chơi bời lêu lổng khắp nơi.
Cậu thích chơi bời, không nghề ngỗng gì, nhưng tâm địa không xấu.
Ít nhất, trên đường đi học về, nhìn thấy Hạ Diệp Chi bị bạn học bắt nạt, cũng sẽ giúp cô đe dọa những người bắt nạt cô bỏ chạy.
Điểm này, đủ đề khiến Hạ Diệp Chi niệm tình cậu ta rất lâu.
Chỉ là, hai người hơn kém nhau bốn tuổi, lúc Hạ Diệp Chi lên cấp hai, Hạ Thời Yến đã bị đưa ra nước ngoài rồi.
Hạ Lập Nguyên tức đến mức trên đỉnh đầu muốn bốc khói, nhưng cũng hết cách với Hạ Thời Yến.
Đứa con trai này của ông cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, cũng không biết giống ai nữa.
Ông không quản nổi đứa con trai này!
Hạ Diệp Chi nhìn thấy Hạ Lập Ngôn bị Hạ Thời Yến làm cho tức giận đi vào biệt thự, bên tai liền vang lên âm thanh mang theo ý cười của Hạ Thời Yến: “ Tìm một chỗ ăn cơm đi, anh mời em.”
“ Để em mời anh.” Hạ Diệp Chi quay đầu, cười cười với Hạ Thời Yến.
Hạ Thời Yến bị nụ cười của cô làm cho thất thần, mấy giây sau mới phản ứng lại: “ Được, mấy người đi trước, anh và em lái xe theo sau .”
Hạ Diệp Chi nghĩ đến tốc độ lái xe vừa rồi của Hạ Thời Yến, da đầu liền căng lên, nói: “Anh đi trước đi, chúng ta đến Kim Hải ăn cơm.”
Cô thực sự sợ kĩ năng lái xe của Hạ Thời Yến.
……..
Câu lạc bộ cao cấp Kim Hải.
Hạ Diệp Chi và Hạ Thời Yến, ngồi đối diện nhau trong phòng bao.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh Hạ Thời Yến, anh cầm menu lật một trang rồi gọi món: “ Cái này, cái này, cả cái này nữa…..”
Hạ Diệp Chi bật cười, Hạ Thời Yến ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tính khí vẫn chẳng thay đổi mấy.
Ăn chơi lêu lổng, vung tay quá trớn.
Lúc món cuối cùng đưa lên, trên bàn ăn gần như chẳng còn chỗ để đặt xuống.
“Nghe nói em thay Hương Thảo gả cho cho nhà họ Mạc rồi? Thế nào, Mạc Đình Kiên đó chung sống có tốt không?” Giọng điệu của Hạ Thời Yến, giống như nói chuyện với người bạn cũ lâu năm không gặp vậy.
Hạ Diệp Chi có chút cảm khái, nhưng cũng không đem hết mọi chuyện kể cho Hạ Thời Yến nghe.
“Anh vì chuyện của Hạ Hương Thảo mà quay về.”
Giọng điệu chắc chắn của Hạ Diệp Chi khiến Hạ Thời Yến ngây ra một lúc.
Anh đặt đũa xuống, cười với Hạ Diệp Chi: “Lúc còn nhỏ em đã thông minh hơn Hương Thảo, sau khi lớn lên may mắn cũng tốt hơn nó.”
Hạ Thời Yến từng ra tay giúp đỡ cô, nhưng cuối cùng anh vẫn là anh trai ruột của Hạ Hương Thảo.
Về điểm này, trong lòng Hạ Diệp Chi rất rõ ràng.
“Em không có may mắn hơn chị ta, chỉ là không có ý đồ xấu như chị ta.” Ý cười trên mặt Hạ Diệp Chi dần tắt: “Anh có biết chị ta đã bao lần muốn đẩy em vào đường chết không? Em đối với nhà họ Hạ vốn đã ân đoạn nghĩa tuyệt, chị ta cùng bố hết lần này đến lần khác lợi dụng em, em chỉ là quyết định không thể nhẫn nhịn thêm nữa mà thôi.”
Hạ Thời Yến hít một hơi sâu, hỏi: “Mẹ em đâu? Em cũng không quản à?”
Hạ Diệp Chi không nói, Hạ Thời Yến nhếch miệng nói: “Lần này, anh quả thực là bởi vì chuyện của Hương Thảo mà quay về, cho dù nó có phạm bao nhiêu lỗi lầm, nó vẫn là em gái ruột của anh, anh không thể trơ mắt nhìn nó xảy ra chuyện.”
“Anh đang trách em?” Hạ Diệp Chi hỏi ngược lại anh.
Hai người nhìn nhau, trầm lặng một lúc lâu, Hạ Diệp Chi tự giễu cười: “Trong mắt các người, cho dù em suýt chút nữa bị Hạ Hương Thảo hại chết một người hai mạng, đến cuối cùng em vẫn nên giống như là người không có việc gì, không tính toán với Hạ Hương Thảo, đúng không?”
“Anh không phải ý này, anh chỉ là….” Hạ Thời Yến ngây ra một lúc, dường như cũng không nghĩ ra nên nói cái gì, cuối cùng chỉ đành trầm mặc.
“Em có chút mệt, xin phép về trước, anh cả anh cứ từ từ ăn.”
Hạ Thời Yến ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Hạ Diệp Chi thanh toán hóa đơn xong, liền rời khỏi Kim Hải.
Trong xe, tài xế hỏi cô: “Mợ chủ, bây giờ về thẳng nhà ạ?”
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lúc, nói: “Đến Mạc thị.”
Bây giờ là thời gian ăn trưa, nếu cô đến Mạc thị tìm Mạc Đình Kiên, có lẽ có thể cùng anh ăn cơm trưa.
Rất nhanh liền đến Mạc thị.
Hạ Diệp Chi không xuống xe, xuyên qua cửa kính ô tô nhìn vào cánh cửa lớn Mạc thị, cúi đầu nhấc điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Mạc Đình Kiên.
Vô thức ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Mạc Đình Kiên từ trong Mạc thị đi ra.
Bên cạnh anh là Mạc Đình Phong, đằng sau là một nhóm nam nữ mặc đồ Tây, bước chân đều rất vội vã.
Hạ Diệp Chi do dự một lát, vẫn là nên gọi cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên lúc đó đã đến bãi đỗ xe, đang mở cửa chuẩn bị lên xe, có lẽ điện thoại kêu, anh dừng lại, cúi đầu cầm điện thoại.
Anh lúc đó vừa cầm điện thoại, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh của Mạc Đình Kiên: “Sao thế?”
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Đang bận à?”
Mạc Đình Kiên kiệm lời như vàng, trả lời một tiếng: “Ừ.”
“Không có chuyện gì, em chỉ gọi điện hỏi thôi.”
“Vậy cứ thế trước đã.”
Ngắt điện thoại, Hạ Diệp Chi liền nhìn thấy Mạc Đình Kiên bước lên xe.
Nhìn thấy xe của Mạc Đình Kiên bọn họ đi rồi, Hạ Diệp Chi mới dặn dò tài xế: “Quay về thôi.”
Tài xế khởi động xe, chuẩn bị quay xe rời đi, phía trước có một chiếc xe chạy tới, con đường này hẹp, tài xế chỉ đành giảm tốc độ nhường cho chiếc xe kia qua.
Kết quả, chiếc xe kia dừng lại bên cạnh xe của Hạ Diệp Chi.
Lúc sau, bóng dáng cao lớn của Mạc Đình Kiêu từ trong xe bước ra.
.