Lúc Hạ Diệp Chi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, cả người còn có chút ngây ngốc.
Cô lẩm bẩm gọi một tiếng: “ Mạc Đình Kiên?”
Tài xế phải ứng rất nhanh, xuống xe thay Mạc Đình Kiên mở cửa xe ghế sau.
Mạc Đình Kiên cúi người ngồi vào trong xe, nhìn thấy vẻ mặt Hạ Diệp Chi kinh ngạc, nhịn không nổi xoa đầu cô, âm thanh mang theo chút ý cười: “Sớm đã nhìn thấy em rồi.”
Hạ Diệp Chi sững sờ: “Anh làm sao nhìn thấy em?”
“Nhìn thấy xe.” Mạc Đình Kiên vươn tay, trên tay dùng ít lực, kéo cô vào trong lòng anh.
Cúi đầu hôn lên trán cô một cái, đem ngón tay cô đùa nghịch trong lòng tay mình: “ Sau này đến tìm anh, cứ trực tiếp nói, nhỡ anh không nhìn thấy em, trở về lại tức giận với anh.”
Hạ Diệp Chi nghe những lời này, rút tay mình về: “Em nhỏ nhen như thế sao? Em từ lúc nào vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận với anh chứ?”
“Ừm, không có.” Mạc Đình Kiên gật đầu, dáng vẻ vô cùng chính trực.
Hạ Diệp Chi nắm tay đấm anh hai cái.
Sức lực không mạnh, đánh vào người anh không đau không ngứa.
Mạc Đình Kiên bắt lấy tay cô: “Đi ăn cơm.”
Hạ Diệp Chi vào giờ tìm anh, chắc chắn vẫn chưa ăn cơm.
“Vừa nãy,em nhìn thấy anh và hai người cùng lên xe, có phải có chuyện cần làm không? Không quan trọng à?” Hạ Diệp Chi quả thực không muốn làm lỡ dở công việc của anh.
“Ăn cơm cùng em càng quan trọng hơn.” Mạc Đình Kiên nói, đưa tay chạm lên bụng cô: “Em bây giờ là hai người, không được để đói bụng.
Hạ Diệp Chi trừng mắt liếc anh một cái, nụ cười trên mặt Mạc Đình Kiên càng sâu hơn.
…….
Hai người tìm một nhà hàng ăn cơm.
Đồ ăn Mạc Đình Kiên gọi đều là món Hạ Diệp Chi thích ăn.
Khẩu vị gần đây của cô có thay đổi lớn, Mạc Đình Kiên dựa theo sở thích trước đây của cô gọi món.
Hạ Diệp Chi có chút đói, cầm đũa lên liền ăn.
Ngược lại Mạc Đình Kiên ăn không được bao nhiêu, Hạ Diệp Chi gắp một miếng khoai tây cho vào miệng, hỏi anh: “Sao anh không ăn?”
“Anh ăn rồi.” Mạc Đình Kiêu vừa nói, vừa gắp một miếng thịt gà đặt vào trong bát cô.
Khẩu vị gần đây của Hạ Diệp Chi quả thực nhiều hơn một chút, đồ ăn Mạc Đình Kiên gọi lại hợp với khẩu vị của cô, cuối cùng bị cô ăn hết hơn một nửa.
Cô nghĩ đến chuyện hủy hợp đồng giữa Trần Tuấn Tú và tập đoàn giải trí Thịnh Hải, không nhìn được hỏi anh: “Em nhìn thấy tiêu đề hot trên facebook rồi, là anh đề nghị hủy hợp đồng?”
Cô không nhắc đến tên của Trần Tuấn Tú, Mạc Đình Kiên tự nhiên cũng biết.
“Ừ.”
Nhắc đến Trần Tuấn Tú, niềm vui trên mặt Mạc Đình Kiên bống chốc biến mất, sắc mặt có chút sa sầm.
Trần Tuần Tú sẽ đến tòa án, rõ ràng anh ta đã có tính toán việc đưa Hạ Hương Thảo ra ngoài.
Trần Tuần Tú đã mặc kệ bản thân, nhất định muốn đứng về phía đối lập với anh, vậy anh cũng không cần nể nang nữa.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Hạ Diệp Chi có được câu trả lời khẳng định của anh, cũng trầm mặc một lúc.
Mạc Đình Kiên chủ động đề nghị hủy bỏ hợp đồng với Trần Tuấn Tú, đây là một tín hiệu, tín hiệu hai người chính thức đoạn tuyệt quan hệ.
Hạ Diệp Chi lại nghĩ đến bài viết đầy cảm xúc trên facebook của Mạc Đình Kiên.
Cô hơi nhăn mày, khẽ hỏi Mạc Đình Kiên: “ Anh đã từng… nói chuyện lại với anh ta chưa? Có lẽ anh ta có nỗi khổ gì khó nói thì sao?”
Cô vừa mới quen việc gọi Trần Tuấn Tú là “anh cả”.
Mạc Đình Kiên trầm mặc một lúc, ánh mắt thâm trầm nhìn Hạ Diệp Chi: “Hạ Diệp Chi, em nên hiểu rõ hơn anh chứ, có nỗi khổ không thể trở thành lí do để một người vứt bỏ tự tôn của mình lăn vào đống bùn lầy.”
Tất cả những việc Trần Tuấn Tú làm, với Hạ Hương Thảo cùng nhau làm loạn, hoàn toàn không còn phong độ của lúc đầu.
Mạc Đình Kiên dường như cũng không quá đau lòng, ngược lại dường như có chút tiếc nuối cho Trần Tuấn Tú.
Hạ Diệp Chi nói không rõ loại cảm giác này, dù sao Mạc Đình Kiên con người này rất khó hiểu, con người Trần Tuấn Tú cô cũng không hiểu.
Trên thế giới này, có người nào mà không có nỗi khổ riêng, nhưng nỗi khổ đó không phải là lí do để một người làm xằng làm bậy.
………
Chuyện Mạc Đình Kiên đã quyết định, thì không có đừng lui
Tin tức Trần Tuấn Tú hủy bỏ hợp đồng với công ty giải trí Thịnh Hải lan rộng, các tuyền thông phương tiên liên tục đưa tin.
Còn có rất nhiều nhân vật truyền thông lớn cũng đăng những bài viết trên facebook liên quan đến chuyện này.
Liên tục mấy ngày, trên mạng toàn bộ đều là chuyện này.
Nhưng Hạ Diệp Chi phát hiện, trong những người quan tâm đến chuyện này, ngoài dân mạng hóng chuyện qua đường và fan của Trần Tuấn Tú ra, còn có một bộ phận những người bởi vì “ người sáng lập Thịnh Hải XN” mới quan tâm đến đến chuyện này.
Ngày chuyện này nổ ra, người sáng lập Thịnh Hải XN đăng lên facebook: “Ngài Trần Tuấn Tú và tập đoàn truyền thông Thịnh Hải hủy bỏ hợp đồng trong hòa bình, mọi người không cần đoán linh tinh, mười năm đồng hành cùng nhau, chúc tốt lành.”
Bài facebook đơn giản lại mộc mạc này được chia sẻ hơn chục nghìn lần.
Thậm chí có dân mạng còn đem bài viết này phân tích rất sâu sắc.
“Cảm thấy giọng điệu của XN dường như bất đắc dĩ.”
“Không hiểu tại sao Trần Tuấn Tú đột nhiên lại hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn truyền thông Thịnh Hải.”
“Tôi cảm thấy vẫn giống như mọi người đoán, Trần Tuấn Tú muốn một mình nhanh chóng gây dựng sự nghiệp.
“Tôi dự đoán, Trần Tuấn Tú sau khi rời khỏi truyền thông Thịnh Hải, chưa chắc sẽ vinh quang như trước đây.”
“……”
Mọi người dường như đều cho rằng là Trần Tuấn Tú đề nghị hủy bỏ hợp đồng với truyền thông Thịnh Hải.
Nghĩ vậy cũng đúng, dù sao trong mắt mọi người, công ty luôn lấy lợi ích làm đầu, truyền thông Thịnh Hải không thể chủ động hủy bỏ hợp đồng với cái cây hái ra tiền Trần Tuấn Tú này.
Bọn họ tự nhiên cho rằng là Trần Tuấn Tú chủ động hủy bỏ hợp đồng với truyền thông Thịnh Hải trước.
Còn truyền thông Thịnh Hải vào ngày tin tức nổ ra, toàn bộ kênh quan hệ công chúng đem chuyện hủy bỏ hợp đồng hướng về phía “ Trần Tuấn Tú chủ động đề nghị hủy bỏ hợp đồng”
Trên mạng cũng nhận định rằng Trần Tuấn Tú chủ động hủy bỏ hợp đồng.
Còn Trần Tuấn Tú nhìn sóng gió trước mắt bị truyền thông Thịnh Hải dẫn dắt, cũng không giải thích nhiều, chỉ đăng một bài viết dài trên facebook, tỏ ý cảm ơn với truyền thông Thịnh Hải những năm gần đây.
Cảm ơn “Người sáng lập XN”
Facebook của anh chiếm được vô số like.
Lúc độ hot của tin tức Trần Tuấn Tú và tập đoàn truyền thông Thịnh Hải giảm xuống, cũng đã gần cuối năm, rất nhiều công ty cũng bắt đầu nghỉ Tết.
Trong lúc này, đồn Công an liên hệ với Hạ Diệp Chi một lần, nói có tin tức của Tiêu Thanh Hà, muốn cô đến đồn Công an một chuyến.
Hạ Diệp Chi gọi cho Hạ Lập Nguyên, Hạ Lập Nguyên không hề nhận điện thoại.
Hạ Diệp Chi chỉ đành một mình đến đồn Công an một chuyến.
Kết quả, cô đến đồn Công an, nhìn thấy không chỉ là Tiêu Thanh Hà bình yên vô sự, mà còn có Thẩm Sơ Hoàng.
Tiêu Thanh Hà mặc áo khoác màu táo đỏ, trang điểm tinh tế, còn cầm một chiếc túi xách hàng hiệu mới tinh, giống như mất tích chịu khổ chỗ nào?
Thẩm Sơ Hoàng vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi, trên mặt liền lộ ra nụ cười, dịu dàng gọi cô: “ Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi chau mày, không để ý đến Thẩm Sơ Hoàng, đến trước mặt Tiêu Thanh Hà hỏi bà: “Mẹ mấy ngày nay đi đâu?”
Tiêu Thanh Hà nắm lấy tay Hạ Diệp Chi, giọng điệu dặn dò cô: “Mẹ gần đây không đi đâu, chỉ là cãi nhau với bố con, ở lại chỗ Sơ Hoàng một thời gian, mẹ nói với con, thời gian này may mà có Sơ Hoàng chăm sóc, nhất định phải cảm ơn cậu ấy.”
Hạ Diệp Chi không quen thân thiết với Tiêu Thanh Hà như vậy, chau mày rút tay mình ta, lạnh lùng nói: “Nếu đã không sao thì về nhà đi.”
.