Hạ Diệp Chi lạnh nhạt, lại khiến cho Tiêu Thanh Hà hơi ngại ngùng.
Bà ta xấu hổ rút tay về, quay đầu liếc nhìn Thẩm Sơ Hoàng.
Thẩm Sơ Hoàng hiền hòa cười với bà ta, tính tình vô cùng tốt.
Ánh mắt Tiêu Thanh Hà cũng kiên định hơn một chút: “Diệp Chi, chúng ta đi ra ngoài rồi nói.”
Hạ Diệp Chi xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Thẩm Sơ Hoàng liền đi đến cạnh Hạ Diệp Chi nói chuyện với cô.
Có điều, anh ta còn chưa đến gần Hạ Diệp Chi thì đã bị vệ sĩ cản lại.
Sắc mặt Thẩm Sơ Hoàng hơi thay đổi, lập tức lại khôi phục như thường, giống như đùa giỡn mà nói: “Anh chỉ muốn nói vài câu với em mà thôi, thế mà mấy vệ sĩ này lại cảnh giác như vậy, bộ Mạc Đình Kiên xem em là phạm nhân à?”
Giọng điệu anh ta nghe qua cứ như là đang đùa giỡn với bạn thân vậy.
Nhưng Hạ Diệp Chi biết tình cảm của anh ta cũng chẳng thân thiết đến thế, đương nhiên cũng không cảm thấy anh ta đang nói đùa.
Anh ta cố ý nói như vậy, là lại muốn soi mói chuyện giữa cô và Mạc Đình Kiên?
Cô không hiểu Thẩm Sơ Hoàng lên cơn gì, lại cứ níu lấy cô không tha.
“Lúc ngài Thẩm đây học tiếng Trung chắc hẳn rất kém nhỉ? Nếu không thì, sao đến cả vệ sĩ mà cũng không biết là gì? Có muốn tôi giải thích cho anh nghe xem vệ sĩ là nghề gì không?”
Hạ Diệp Chi lộ vẻ mỉa mai nhìn Thẩm Sơ Hoàng.
Thẩm Sơ Hoàng cảm thấy, ánh mắt Hạ Diệp Chi đang nhìn anh ta cứ như đang nhìn một người xấu.
Sắc mặt anh ta âm u, nhưng vẫn mạnh miệng muốn gỡ hòa: “Đương nhiên anh biết vệ sĩ là gì, có điều, anh chỉ đến gần em một chút mà bọn họ đã chặn lại, có phải hơi quá đáng không?”
Giọng điệu Mộ Diệp Chi thờ ơ: “Không hề quá đáng chút nào, dù sao chúng ta cũng chẳng thân quen gì mấy.”
Tiêu Thanh Hà ở bên cạnh lúc này đột nhiên lên tiếng: “Diệp Chi, con không nên nói chuyện với Sơ Hoàng như vậy.
Mẹ biết trước đây con và cậu ấy có chút hiểu lầm, nhưng con có thể nể mặt cậu ấy trong khoảng thời gian này vẫn luôn chăm sóc mẹ, nắm tay làm hòa với cậu ấy có được không?”
Sơ Hoàng?
Nghe thật thân thiết nhỉ.
Hạ Diệp Chi không biết Thẩm Sơ Hoàng làm sao mà gặp được Tiêu Thanh Hà, lại làm sao mà săn sóc bà ta.
Cô biết rõ, không có gì mà tự dưng lại ân cần, không trộm cắp thì cũng là lừa đảo.
Cô cũng không tin, Thẩm Sơ Hoàng là vì nhớ đến lúc trước từng có tình cảm với Hạ Hương Thảo, cho nên mới đưa Tiêu Thanh Hà về chăm sóc.
“Giữa chúng con đâu có hiểu lầm gì? Nắm tay làm hòa gì chứ?” Hạ Diệp Chi ra vẻ nghi hoặc nhìn Tiêu Thanh Hà: “Hạ Hương Thảo là con gái của mẹ, lúc trước cô ta lại đính hôn với ngài Thẩm đây, thì một người tốt bụng như ngài Thẩm, nhìn thấy mẹ lạc lõng bên ngoài, đưa mẹ về chăm sóc cũng là chuyện thường tình thôi mà?”
Tiêu Thanh Hà nói bóng nói gió cũng chỉ để nói giúp Thẩm Sơ Hoàng, xem ra mấy hôm nay Thẩm Sơ Hoàng chăm sóc bà ta rất tốt, cũng thuyết phục rất tốt.
“Diệp Chi…”
“Con còn có việc, đi về trước đây.” Hạ Diệp Chi giả vờ nhìn đồng hồ: “Ngài Thẩm đây có lòng tốt như vậy, chắc hẳn sẽ không để bụng mà đưa mẹ của vợ sắp cưới cũ của anh về nhà đâu nhỉ?”
Trước đây, Thẩm Sơ Hoàng đưa Tiêu Thanh Hà về, mục đích là để tiếp cận Hạ Diệp Chi.
Anh ta cũng hiểu một chút về tình hình của nhà họ Hạ, đương nhiên biết Hạ Diệp Chi đối xử rất tốt với mẹ cô.
Nhưng bây giờ xem ra chuyện cũng không hẳn là vậy.
Hạ Diệp Chi đã nói đến mức này, anh ta chỉ còn cách nhận lời: “Sao lại để bụng chứ, đương nhiên là cam tâm tình nguyện rồi.”
“Vậy tôi đi trước.”
Hạ Diệp Chi cũng chẳng nhìn Tiêu Thanh Hà nữa, xoay người lên xe.
Tiêu Thanh Hà sắc mặt bối rối đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn xe của Hạ Diệp Chi đi xa, trong lòng mờ mịt.
Hạ Diệp Chi quá lạnh nhạt với bà ta.
Hạ Diệp Chi vừa đi, sắc mặt Thẩm Sơ Hoàng liền trầm xuống: “Bác Hạ, cháu đưa bác về.”
Tiêu Thanh Hà thấy sắc mặt Thẩm Sơ Hoàng không tốt, nói: “Con đừng để ý, chắc là vì gần đây Diệp Chi mang thai, tâm trạng không tốt lắm, cho nên…”
Lời của bà ta kích thích Thẩm Sơ Hoàng, anh mạnh mẽ nắm cánh tay Tiêu Thanh Hà, giọng điệu âm trầm: “Bác vừa nói gì, bác lặp lại lần nữa xem!”
Tiêu Thanh Hà bị dáng vẻ này của Thẩm Sơ Hoàng dọa sợ: “Sơ Hoàng, cháu làm sao vậy?”
Mấy ngày nay, thái độ của Thẩm Sơ Hoàng đối với bà ta đều vô cùng hiền hòa, thậm chí còn cho người đưa bà ta ra ngoài mua sắm.
Anh ta đột nhiên trở mặt, Tiêu Thanh Hà bị dọa không nhẹ.
Thẩm Sơ Hoàng lập tức khôi phục dáng vẻ ôn hòa lúc trước, nhẹ giọng hỏi: “Bác nói cô ấy mang thai?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Thanh Hà thấy anh ta trở lại như thường, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra.
Vừa nãy chắc là bà ta nhìn nhầm thôi.
“Cháu biết rồi, bây giờ cháu đưa dì về.” Thẩm Sơ Hoàng rũ mắt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng lại lộ ra một cảm giác khác lạ.
…
Chuyện lần này đối với Hạ Diệp Chi mà nói, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ thoáng qua, qua rồi thì liền quên.
Gần đến cuối năm, Hạ Diệp Chi đoán, lễ mừng năm mới năm nay, Mạc Đình Kiên hẳn sẽ mang cô về nhà cổ.
Dù sao thì, đây cũng là giao thừa đầu tiên kể từ khi Mạc Đình Kiên tiếp quản Mạc thị, về tình về lý anh vẫn nên quay về nhà cổ.
Cho dù Mạc Đình Kiên có quyền tùy ý làm bậy, muốn đến thì đến, không muốn đi thì không đi chăng nữa.
Nhưng cuối cùng, khoản nợ này vẫn là tính lên cô.
Hai ngày trước kỳ nghỉ của Mạc thị, Hạ Diệp Chi đã bắt tay vào thu xếp đồ đạc để quay về nhà cổ.
Mặc dù trong nhà cổ cũng chẳng thiếu thứ gì, nhưng nói chung, đồ mình quen dùng vẫn tốt hơn nhiều.
Buổi tối, Mạc Đình Kiên trở về khá muộn.
Hạ Diệp Chi đã rửa mặt xong xuôi, ôm máy tính chuẩn bị soạn bản thảo một chút rồi sẽ đi ngủ.
Mạc Đình Kiên cầm áo khoác âu phục đi từ ngoài vào, tóc tai hơi rối, cả người thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.
“Về rồi à.”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn anh.
Trời lạnh, cho dù đã mở hệ thống sưởi, Hạ Diệp Chi vẫn mặc áo ngủ lông mềm như nhung, khiến cho cả người trông vừa mềm mại vừa ấm áp.
Từ sau khi mang thai, cô đều rúc ở trong nhà, người làm chăm sóc tỉ mỉ, chính cô làm việc và nghỉ ngơi cũng rất có quy tắc.
Thế nên sắc mặt tốt hơn rất nhiều so với trước đây, ngồi dưới ánh đèn, trắng đến nỗi như đang phát sáng.
Cô ngồi trong góc ghế sofa, hai chân duỗi thẳng, máy tính đặt trên chân, tóc rối bù, da như tuyết, tóc như mun.
Đôi mắt giống như con mèo nhìn anh chăm chú, lộ ra vài phần khác thường khiến người ta động lòng.
Mạc Đình Kiên tiện tay ném áo khoác, đi đến trước mặt cô, cúi người ném máy tính trên chân cô qua một bên, ngồi xuống cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng.
Hạ Diệp Chi lúc nhìn thấy anh cầm máy tính của mình lên đã hoảng hốt: “Anh ném nhẹ thôi…”
Mạc Đình Kiên dường như không hài lòng với việc cô đến lúc này còn quan tâm đến máy tính, thò tay vào áo cô sờ soạng một hồi, hơi mạnh tay mà nhéo chỗ trước ngực cô.
Ngay sau đó, lên tiếng xấu xa nói: “Hình như to hơn rồi.”
Hạ Diệp Chi vỗ một cái “bốp” lên tay anh: “Đau quá, bỏ tay ra!”
“Chỉ chạm chút thôi.”
Đàn ông trời sinh đã có tính phản nghịch, bạn càng không cho anh ta làm, anh ta càng muốn làm.
Hạ Diệp Chi càng không cho anh chạm, anh càng muốn chạm.
Một cánh tay Mạc Đình Kiên ôm eo cô, cánh tay kia ôm khuỷu chân cô, ôm cô ngồi lên đùi mình, để càng tiện động tay động chân với cô.
Cũng may Mạc Đình Kiên có chừng mực, đùa một chút rồi thôi.
Nhưng hai người đã hơi thở gấp.
Đột nhiên, Mạc Đình Kiên thì thầm một câu: “Cô về rồi.”
.