Hạ Diệp Chi tạm thời có chút không kịp phản ứng.
Cô của Mạc Đình Kiên?
Cô nghi ngờ một chút, chợt nghĩ tới, cô Mạc Đình Kiên, không phải là mẹ Trần Tuấn Tú sao?
Mặc dù cô chưa từng gặp cô của Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên cũng chưa từng đề cập với cô về cô của anh, nhưng theo anh quan hệ hai anh em giữa Mạc Đình Kiên và Trần Tuấn Tú, cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa Mạc Đình Kiên và cô của anh cũng không tệ.
Mặc dù Mạc Đình Kiên chỉ thản nhiên nói một câu nói như vậy, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn nghe ra sự trầm xuống trong giọng anh.
Cho dù vì quan hệ giữa anh và Trần Tuấn Tú đã rạn nứt, anh nhìn thấy cô bản thân không biết đối xử thế nào, tâm trạng cũng không thể lên xuống nhiều như vậy…
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, đối diện với anh, nhẹ giọng hỏi anh: “Bà ấy trở về có vấn đề gì sao?”
Lần trước Hạ Chính Tu nói với Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi cũng không biết.
Mạc Đình Kiên bình tĩnh nhìn cô chăm chú hai giây, đưa tay giúp cô gạt sợi tóc trên trán, vẻ mặt và giọng nói đã như bình thường, giọng lạnh nhạt nói: “Không có gì, ngày mai chúng ta có thể phải quay về nhà cổ một chuyến.”
Mặc dù Hạ Diệp Chi từng nói muốn giúp anh, nhưng việc này quá phiền toái, anh không muốn để cho cô phiền muộn vì việc này.
Lúc ở cùng với anh, anh vẫn mong cô có thể thoải mái vui vẻ một chút.
Hạ Diệp Chi hoàn toàn không biết gì về vụ án bắt cóc năm đó, thời gian càng trôi qua, Mạc Đình Kiên càng không nỡ để cho cô biết quá nhiều về chuyện liên quan đến vụ án bắt cóc năm đó.
Hạ Diệp Chi đã sớm chuẩn bị xong để về nhà cổ, rất dứt khoát gật đầu: “Được.”
Điều này cũng làm cho Mạc Đình Kiên có chút kinh ngạc.
Nhưng, sáng hôm sau, lúc nhìn Hạ Diệp Chi đã sớm sắp xếp xong va li hành lý, anh mới biết lúc trước Hạ Diệp Chi đã chuẩn bị xong để về nhà họ Mạc.
Mạc Đình Kiên bật cười, cầm va ly hành lý của cô để lại: “Không cần mang đồ đạc, chỉ là về ăn một bữa cơm thôi.”
“Sắp đến tết rồi, năm nay anh nên về nhà ăn tết chứ?” Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua va li hành lý, lại muốn đi tới lấy về.
Mạc Đình Kiên nhanh tay nhanh mắt giữ tay cô lại: “Nhiều năm chưa về nhà cổ ăn tết như vậy, năm nay không về cũng không sao.”
Hạ Diệp Chi mở miệng vẫn muốn nói gì đó, đã bị Mạc Đình Kiên cắt ngang: “Được rồi, đi thôi, đừng nghĩ những chuyện nhàm chán này nữa.”
Về nhà ăn tết là chuyện nhàm chán…
…
Hai người cùng nhau về nhà cổ.
Cổng lớn vẫn là một đám người bảo vệ chào đón bọn họ trở lại, nhưng ít phô trương hơn so với lần đầu tiên bọn họ trở về.
Hạ Diệp Chi đã biết một lần, lần này tự nhiên cũng không cảm giác gì lớn.
Có thể là gần đây số lượng người giúp việc và bảo vệ trong nhà đã tăng lên, cô đã có chút quen với cuộc sống như thế.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy Mạc Đình Kiên đối với cô thực sự rất hào phóng rồi.
Người khác đều nói nhà giàu thâm sâu như biển, ít nhất cho tới bây giờ, cô vẫn chưa được cảm nhận nó thế nào.
Chủ yếu là bởi vì gần đây tính cách Mạc Đình Kiên tốt hơn nhiều, gần như chuyện gì cũng theo ý cô.
“Cậu chủ, mợ chủ.”
Dọc đường đi, đều có người giúp việc và bảo vệ kính cẩn chaò bọn họ.
Đến phòng khách, Hạ Diệp Chi vẫn không nhìn thấy người bên trong, chợt nghe thấy một giọng phụ nữ kích động vang lên.
“Đình Kiên.”
Hạ Diệp Chi nhìn theo giọng nói, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác ngoài màu đỏ sậm đi đến bên này.
Bà ấy không trang điểm nhiều, trên người cũng không mang đồ trang sức không cần thiết, thoạt nhìn rất thanh lịch.
Bà ấy đi về phía Mạc Đình Kiên, đưa tay nắm lấy cánh tay anh.
Trong lòng Hạ Diệp Chi liền hiểu rõ, người phụ nữ này chắc hẳn là cô Mạc Đình Kiên rồi.
“Cô.” Mạc Đình Kiên mặt không thay đổi kêu một tiếng, nhưng rất bình tĩnh kéo Hạ Diệp Chi lui về sau nửa bước, tránh tay của Mạc Liên.
Trên mặt Mạc Liên thoáng ngạc nhiên.
Tay bà ấy vẫn hơi giơ lên, cứ như vậy cứng đơ giữa không trung.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngại ngùng.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên cũng không nhìn cô, chỉ nắm lấy vai cô trấn an nhéo một cái, ý bảo cô yên tâm.
“Chúng ta đã một hai năm không gặp rồi nhỉ.” Sắc mặt Mạc Liên đã khôi phục như thường, bà ấy vẻ mặt khoan dung nhìn Mạc Đình Kiên: “Trước có nghe nói Tiểu Thành lén lút chạy về nước tìm cháu, khiến cháu thêm phiền phức rồi.”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng gật đầu: “Vâng.”
“…” Người đàn ông này lại có thể gật đầu? ?
“Anh họ, anh mà nói em phiền phức, em mới không mang thêm phiền phức cho anh ấy.”
Giọng Mạc Gia Thành đột nhiên vang lên từ phía sau.
Hạ Diệp Chi nghe vậy, ngạc nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Mạc Gia Thành mặc một áo lông màu xanh nhạt đi về phía bên này.
“Tiểu Thành!” Cô đã một thời gian không gặp Mạc Gia Thành, vẫn rất nhớ cậu ấy.
Mạc Gia Thành nhếch miệng cười, chạy về phía cô: “Chị Diệp Chi!”
“Hình như lại cao hơn rồi.” Hạ Diệp Chi đưa tay so trên đầu mình, cảm thấy Mạc Gia Thành cao hơn trước đây một chút.
“Đúng không? Em cũng cảm thấy em cao hơn một chút, nhưng anh em…” Mạc Gia Thành đang nói đột nhiên dừng lại, giọng trở nên có chút miễn cưỡng: “Bọn họ đều nói em không cao hơn.”
Hạ Diệp Chi tất nhiên cũng nghe được thằng bé vứa mới nói hai chữ “anh ấy”.
Xem ra Mạc Gia Thành cũng đã biết, chuyện Trần Tuấn Tú và Mạc Đình Kiên rồi.
Hạ Diệp Chi cười một tiếng, đưa tay lên đầu thằng bé vỗ nhẹ một cái.
Mạc Gia Thành gãi đầu một cái, giống như có chút ngượng ngùng, quan tâm hỏi: “Nghe nói chị có thai rồi?”
Thằng bé quan sát Hạ Diệp Chi: “Nhưng thoạt nhìn không giống.”
“Ngốc à, bây giờ em bé vẫn còn nhỏ, hai tháng nữa mới lớn lên.” Hạ Diệp Chi không nhịn được lại gõ gõ đầu cậu.
“Đây là Diệp Chi nhỉ.”
Giọng Mạc Liên chen vào, Hạ Diệp Chi và Mạc Gia Thành đồng thời quay đầu lại nhìn về phía bà ấy.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới phát hiện, vừa rồi lúc cô và Mạc Gia Thành nói chuyện, Mạc Đình Kiên và Mạc Liên hình như không nói gì.
Cô vừa mới nói chuyện với Mạc Gia Thành, dựa vào Mạc Đình Kiên không gần như vậy, Mạc Đình Kiên kéo cô đến bên cạnh, ý sâu xa giới thiệu: “Đây là vợ cháu, Hạ Diệp Chi.”
Sau đó lại nhìn về phía Mạc Liên nói với Hạ Diệp Chi: “Đây là cô anh.”
Mạc Đình Kiên vừa giới thiệu Mạc Liên, Hạ Diệp Chi liền ngoan ngoãn gọi: “Chào cô, cháu là Diệp Chi.”
“Thật xinh đẹp.” Mạc Liên nở nụ cười, tạo cảm giác rất dịu dàng.
Bà ấy nói xong, lại bổ sung một câu: “Đẹp hơn so với trong hình.”
Hạ Diệp Chi vô cùng kinh ngạc: “Hình nào?”
“Em chụp gửi cho mẹ em.” Mạc Gia Thành đi đến bên cạnh Mạc Liên, đưa tay nắm lấy vai Mạc Liên: “Con nói trước với mẹ rồi, bên ngoài chị Diệp Chi đẹp hơn.”
Hạ Diệp Chi nhếch khóe miệng, mỉm cười.
Mạc Đình Phong không biết cũng đi đến từ lúc nào: “Đừng đứng ở đây nữa, đi vào ngồi đi.”
Hạ Diệp Chi có chút xoắn xít, quan hệ Mạc Đình Kiên và Mạc Đình Phong không tốt, rốt cuộc cô có cần chào Mạc Đình Phong không nhỉ?
Mạc Đình Kiên không cho cô thời gian rầu rĩ, kéo cô đi vào bên trong: “Đi vào ngồi thôi.”
Hạ Diệp Chi ngồi xuống, Mạc Gia Thành đi tới bên cạnh cô, tò mò hỏi cái này cái kia.
Không ai nhắc chuyện Trần Tuấn Tú .
Đúng lúc này, Trần Tuấn Tú và Mạc Ân Nhã cùng nhau từ bên ngoài đi vào.
.