Hạ Diệp Chi không hề biết lần đó Tiêu Thanh Hà đi tìm cô.Chuyện này Mạc Đình Kiên chưa từng nói qua.
Hạ Diệp Chi vì nghe điện thoại nên bước chân chậm lại, vốn dĩ cô đang đi ngang hàng với Mạc Đình Kiên nay lại đứng sau cách anh hơn hai bước chân.
Hạ Diệp Chi nghe những gì Tiêu Thanh Hà nói, không tự chủ ngẩng đầu lên nhìn Mạc Đình Kiên.Mạc Đình Kiên cảm giác cô không theo kịp, vừa tầm quay lại nhìn cô.
Thấy cô cầm điện thoại nhìn mình chằm chằm, anh giật giật mày: “Mau lại đây.” “Diệp Chi?” Âm thanh của Tiêu Thanh Hà vang lên trong điện thoại: “Sao con lại không nói gì?
“Không có gì thì con cúp đây.” Hạ Diệp Chi lạnh nhạt nói xong liền cúp điện thoại ngay lập tức, đi đến bên Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên thấy cảm xúc của cô không đúng, nhăn mày nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ là cầm tay cô bước vào phòng ăn.
Đến chỗ ngồi ngồi xuống, Hạ Diệp Chi cũng không nhìn Mạc Đình Kiên một chút nào, Mạc Đình Kiên gắp đồ ăn cho cô cô cũng không phản ứng.
Xem ra là hoàn toàn rơi vào trạng thái cảm xúc của riêng cô rồi.
Mạc Đình Kiên nhớ lại cuộc điện thoại ban nãy của cô, anh đoán có lẽ là liên quan đến cuộc gọi đó.Ăn sáng xong Hạ Diệp Chi cũng không về phòng.
Cô đứng dậy nói với Mạc Đình Kiên một câu: “Em ra vườn đi dạo.”
Không đợi Mạc Đình Kiên đáp lại, cô đã bước ra ngoài rồi.
Mạc Gia Thành chạy đến bên cạnh Mạc Đình Kiên ngồi xuống: “ Chị Diệp Chi đi đâu vậy, anh không đi cùng sao? Mấy ngày nay hai người cứ như hình với bóng, em chẳng có cơ hội đi tìm Diệp Chi chơi cùng nữa..”
Mạc Đình Kiên không nói gì, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Mạc Gia Thành thấy vô vị, đang định đứng lên rời đi thì nghe thấy Mạc Đình Kiên gọi cậu: “Cậu ra ngoài trông cô ấy giúp anh, đừng xảy ra chuyện gì.”
Dù gì Hạ Diệp Chi cũng chưa quen thuộc với căn nhà này, anh sợ có chuyện ngoài ý muốn sảy ra.
Mạc Gia Thành hoàn toàn hỏi theo ý thức: “Sao tự anh không đi theo, hai người cãi nhau à?”
Kết quả lời của cậu đón lại một cái nhìn lạnh ngắt của Mạc Đình Kiên, Mạc Gia Thành lè lưỡi, đứng lên chạy đi.Mạc Đình Kiên nhìn bóng dáng cậu khuất sau cánh cửa mới mím chặt môi thu hồi tầm mắt.
Ánh mắt lúc Hạ Diệp Chi lúc đang gọi điện thoại nhìn anh có chút phức tạp, còn mang theo chút cảm xúc mà anh nhìn không hiểu.
Anh vẫn là không nên đi chọc tức cô, đợi tâm tình cô tốt lên sẽ tự nói cho anh nghe thôi.
……
Mạc Gia Thành đi đến khu vườn, tìm thấy Hạ Diệp Chi ở trong một chỗ nghỉ chân.Căn nhà này xây theo phong cách phục cổ, cho nên trong vườn cũng có xây thêm bể nước và chỗ nghỉ chân.
Hạ Diệp Chi dựa vào cái cột, thất thần nhìn ra mặt nước.
“Chị Diệp Chi, đang nhìn gì thế?”
Mạc Gia Thành chạy lại, đúng lúc một cơn gió lạnh thổi qua, cậu khẽ run rẩy: “Lạnh quá.”
“Cậu ra đây làm gì?” Hạ Diệp Cho quay đầu nhìn cậu.
Mạc Gia Thành đem chiếc mũ sau áo len đội lên, ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi: “Anh họ bảo em ra đây.”
Bờ môi Hạ Diệp Chi khẽ nhếch lên, không nói gì.
“Có phải hai người cãi nhau rồi không?” Mạc Gia Thành cảm thấy Hạ Diệp Chi không phải rất vui vẻ.Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Không phải.”
Mạc Đình Kiên không nói chuyện Tiêu Thanh Hà đã đi tìm cô cho cô biết, xuất phát điểm là vì muốn tốt cho cô, đây cũng không phải chuyện to tát gì.
Cô không đến nỗi cãi nhau với Mạc Đình Kiên vì chuyện này.
Cho dù lúc đó cô biết Tiêu Thanh Hà đến tìm cô, cô cũng sẽ chưa chắc giữ bà lại, có lẽ cũng chỉ để người đưa bà ta về nhà họ Hạ.
Nếu như Tiêu Thanh Hà không về nhà họ Hạ thì cô cũng sẽ thuê khách sạn bên ngoài cho bà ở.Mà cách làm của Mạc Đình Kiên không hề quá đáng.Dù gì đến người nhà họ Mạc anh cũng không thân, đừng nói là Tiêu Thanh Hà.Chỉ là trong lòng Hạ Diệp Chi vẫn thấy có chút buồn bã.
Cho dù nói như thế nào, Tiêu Thanh Hà cũng là mẹ của Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên đuổi Tiêu Thanh Hà đi cũng nên nói một câu với cô.
Mạc Đinh Kiên nhìn rất lạnh lùng, nhưng thật ra là người rất ấm áp biết quan tâm.
Cách làm như vậy của anh, khiến Hạ Diệp Chi đột nhiên ý thức được, hai người không hề ở trong vị trí cùng đẳng cấp với nhau.
Mạc Đình Kiên sẽ ra quyết định thay cô, hơn nữa cũng sẽ không nói chuyện này cho cô biết, có lẽ là vì trong lòng anh, cô là một người đến chuyện của mình cũng không xử lý được.
Nghĩ kĩ lại, cô quả thật chẳng có cái gì.Không có sự nghiệp tốt, cũng không có ưu điểm nào vượt trội hơn người, cũng không hề thông minh.
Cho nên Mạc Đình Kiên tự mình đuổi Tiêu Thanh Hà đi thay cô, thậm chí anh ấy còn cho rằng không nhất thiết phải nói cho cô biết.
Cô và Mạc Đình Kiên vẫn là khoảng cách quá lớn, Mạc Đình Kiên ngoài việc có chút khác người về tính cách ra, tất cả những cái khác đều không thể chê vào đâu được.
Cô biết xuất phát điểm của anh là vì muốn tốt cho cô…
Nhưng nhiều khi, có những chuyện không phải chỉ có thể nhìn bề mặt, không thể chỉ nhìn anh ấy là vì muốn tốt cho cô mà thôi.
Hai người không ở chung một vị trí, rất khó để có thể đi đến lâu dài.
Đoạn thời gian gần đây, cô quá ỷ lại vào Mạc Đình Kiên rồi.
Cô không muốn làm một bình hoa, chỉ có thể vây quanh đàn ông, để đàn ông sắp xếp tất cả mọi thứ cho cô.
Mạc Gia Thành nghiêng đầu, nhăn mày bày ra bộ dạng tìm kiếm: “Thế hai người là sao chứ?”
Hạ Diệp Chi nở nụ cười: “Con nít ranh quản nhiều vậy làm gì.”
Mạc Gia Thành bĩu bĩu môi, giơ ra ngón tay cái và ngón trỏ làm thành chữ bát: “Đừng suốt ngày gọi tôi là con nít ranh, chị cũng chỉ lớn hơn tôi tám tuổi mà thôi, nói về phận bối, chúng ta vẫn là cùng một phận bối, làm gì phải con nít ranh nữa.”
Hạ Diệp Chi xừ một tiếng rồi nói: “Lạnh quá, chúng ta quay về thôi.”
Lúc mới ra còn tốt, giờ cô cũng thấy có chút lạnh rồi.
Cô và Mạc Gia Thàng vừa ra khỏi chỗ nghỉ chân đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên cầm áo khoác của cô đi đến.
Hạ Diệp Chi gia tăng tốc độ dưới chân: “Mạc Đình Kiên.”
Mi tâm Mạc Đình Kiên nhăn lại, như một nút thắt không thể gỡ.
Anh yên lặng trùm áo khoác lên người cô.Hai người cùng đi vào bên trong.Mạc Đình Kiên tưởng rằng Hạ Diệp Chi sẽ nói gì với anh, kết quả cô chẳng nói gì cả.
Anh nhớ ra Hạ Diệp Chi người con gái này thực ra cũng là một người giấu tâm sự rất giỏi.
Sớm biết vậy anh nên hỏi cô từ trước, chứ không phải để cô có cơ hội ở một mình như vậy.Cô ấy ra ngoài đi một vòng, sau khi yên tĩnh lại sẽ càng không nói chuyện này ra cho anh biết.
Hạ Diệp Chi nhớ lại số điện thoại khi đó Tần Thuỷ San đưa cô.
Mặc dù lúc đó cô đã từ chối rõ ràng với Tần thủy San nhưng vẫn lưu lại số của cô ta.
Tần Thuỷ San vì quan hệ của bố nên trong giới có rất nhiều người nể mặt mũi cô ta.Tần Thuỷ San nói sẵn lòng giúp cô bắc cầu tìm mối, chỉ cần lời cô ta nói là thật thì nhất định sẽ giúp Hạ Diệp Chi tìm được người đáng tin cậy.
Hạ Diệp Chi tìm được số điện thoại của Tần Thuỷ San, nghĩ một lúc rồi cũng không gọi trực tiếp cho cô ta, mà dùng số điện thoại để tìm kiếm zalo của cô ta.Đột nhiên gọi điện cho Tần Thuỷ San sẽ rất ngại ngùng.
Kết bạn zalo trước, cũng coi như là một cách thử uyển chuyển.Hạ Diệp Chi gửi lời mời kết bạn, tin nhắn chào hỏi liền viết tên của mình.
Dù gì hôm nay cũng là ba mươi tết, vốn cứ tưởng Tần Thuỷ San phải rất lâu sau mới hồi đáp, hoặc là trực tiếp bỏ qua luôn.
Nhưng cô gửi lời mời đi chưa được bao lâu đã được chấp nhận rồi.
.