Không thể tự ý rời khỏi, cũng đã là biến tướng bị hạn chế tự do.
Hạ Diệp Chi cũng không phản bác nữa.
Bây giờ cô rất lo lắng ông cụ Mạc.
Tuy rằng lúc trước ông cụ Mạc đưa phụ nữ tới biệt thự của Mạc Đình Kiên, quả thực khiến trong lòng Hạ Diệp Chi có khúc mắc với ông cụ, nhưng cuộc nói chuyện giữa ông cụ và cô lúc trước, trong lòng cô đã không có khúc mắc với ông cụ nữa rồi.
Hơn nữa, nhất định Mạc Đình Kiên cũng rất khó xử.
Nghĩ đến Mạc Đình Kiên, sắc mặc Hạ Diệp Chi cũng không nhịn được trở nên lạnh nhạt.
Trong hành lang lại yên tĩnh như trước.
Tuy rằng Mạc Ân Nhã không vừa lòng cách làm của Mạc Đình Phong, nhưng cũng không dám nói thêm gì.
Dù sao bây giờ ông cụ Mạc nằm trong phòng phẫu thuật sống chết chưa biết, trong nhà họ Mạc lời nói của Mạc Đình Phong là có giá trị nhất.
Đột nhiên, vào lúc này Mạc Đình Kiên cực kỳ tỉnh táo lên tiếng nói: “Báo cảnh sát đi.”
Lời nói của anh đưa tới sự chú ý của mọi người.
Hạ Diệp Chi quay đầu, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt đẹp trai hoàn mỹ cùng con mắt cụp xuống của Mạc Đình Kiên.
Xem ra anh rất tỉnh táo, nhưng mà trên người anh phát ra hơi thở lạnh lùng nghiêm túc đã chứng minh tâm trạng của anh lúc này
Ngay sau đó, anh lại mở miệng nói: “Ông đã hoài nghi ông nội té từ trên thang lầu té xuống, không phải tai nạn, mà là do người làm, như vậy thì báo cảnh sát, để cho cảnh sát điều tra rõ ràng là được.”
Những lời này là anh nói cho Mạc Đình Phong.
Hạ Diệp Chi nhìn thấy rõ ràng, trên mặt Mạc Đình Phong tỏ vẻ hơi kinh ngạc, dường như ông cảm thấy hết sức kinh ngạc đối với đề nghị của Mạc Đình Kiên.
Điều này làm cho trong lòng Hạ Diệp Chi cảm thấy nghi ngờ.
Nếu như Mạc Đình Phong thật sự hoài nghi chuyện ông cụ Mạc là do người làm, báo cảnh sát cũng là chuyện nên làm mới đúng.
Mạc Đình Phong hơi trầm ngâm một lát,nói: “Được, vậy báo cảnh sát.”
Mạc Đình Phong cho người báo cảnh sát, nhưng bởi vì là mùng một đầu năm, cảnh sát cũng không có nhanh như vậy, cảnh sát bên kia cũng chỉ để cho bọn họ bảo vệ hiện trường tốt.
Mà một nhóm người Hạ Diệp Chi ở trong trong bệnh viện chờ ông cụ Mạc.
Hạ Diệp Chi vừa mới rời giường không bao lâu, cũng chưa kịp ăn cái gì liền cùng mọi người đến bệnh viện.
Lúc này ngồi xuống chờ ông cụ Mạc phẫu thuật kết thúc, cô có hơi đói.
Chỉ là, trong tình huống này, coi như cô có hơi đói cũng chỉ có thể chịu đựng.
Ông cụ Mạc muốn làm phẫu thuật, không phải trong chốc lát là có thể kết thúc, Hạ Diệp Chi cũng không biết mình còn muốn chịu đựng bao lâu.
Đột nhiên, Thời Dũng dẫn theo người xuất hiện ở trong hành lang.
Anh ta trực tiếp đi tới Mạc Định Kiên, rồi lúc đi qua Mạc Đình Phong, anh ta hơi gật đầu tỏ vẻ chào hỏi.
Thời Dũng đứng ở trước mặt Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên liếc nhìn Hạ Diệp Chi một cái, nói với Thời Dũng: “Đưa mợ chủ về.”
Hạ Diệp Chi chợt quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Tại sao phải đưa cô về.
“Em phải ở chỗ này chờ ông cụ tỉnh lại.” Nếu như ông cụ Mạc tỉnh lại, có lẽ cô có thể thoát khỏi hiềm nghi.
Gần như là ngay lập tức, Mạc Đình Kiên lạnh giọng nói: “Em ở đây anh nhìn thấy chướng mắt.”
“Mạc Đình Kiên!”
“Đừng tưởng rằng ỷ vào thân phận mợ chủ của em, thì có thể muốn làm gì thì làm, bây giờ em vẫn có hiềm nghi đẩy ông cụ xuống lầu, anh để cho Thời Dũng đưa em về nhà cổ cũng là để trông coi em, không cho em chạy trốn.”
Hạ Diệp Chi hầu như không thể tin được những lời này là Mạc Đình Kiên nói ra.
Thế nhưng là giọng điệu Mạc Đình Kiên lạnh như băng, không hề giống như đang nói
đùa.
Anh căn bản không có nhìn Hạ Diệp Chi quá lâu, trực tiếp dặn dò Thời Dũng: “Thời Dũng, không nghe thấy tôi nói gì sao? Đưa mợ chủ về nhà cổ, trông coi cho kỹ vào!”
“Mợ chủ, mời.” Thời Dũng đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi, hơi gật đầu, coi như cung kính.
Khuôn mặt Hạ Diệp Chi trở nên trắng bệch, liếc nhìn Mạc Đình Kiên thật sâu, liền theo Thời Dũng rời đi.
Cô như thế nào cũng không ngờ tới chính mình sẽ bị người nhà họ Mạc nghi ngờ, hơn nữa lý do nghi ngờ còn vớ vẫn như vậy.
Ngay cả Mạc Đình Kiên cũng nói như vậy, cô ở tại chỗ này cũng không có ý nghĩa.
Bệnh viện, Thời Dũng liền đưa cô lên xe.
Thời Dũng vừa khởi động ô tô vừa nói: “Mợ chủ, hộp đồ ăn ở ghế sau, cậu chủ đặc biệt để cho tôi mang cho mợ đó.”
Hạ Diệp Chi hơi sững sờ, nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh, quả nhiên đã nhìn thấy một cái hộp, phía trên là logo câu lạc bộ Kim Hải, rất hiển nhiên Thời Dũng từ Kim Hải mang đến đây cho cô.
“Mạc Đình Kiên gọi điện thoại cho anh lúc nào?” Sau khi đến bệnh viện, cô liền đứng ở bên cạnh Mạc Đình Kiên, cũng không phát hiện Mạc Đình Kiên gọi điện thoại cho ai.
Thời Dũng suy nghĩ một lúc nói: “Một giờ trước rồi.”
Hạ Diệp Chi hơi suy nghĩ, một giờ trước, khoảng chừng là vẫn còn ở nhà cổ nhà họ Mạc.
Chẳng lẽ phản ứng vừa rồi của Mạc Đình Kiên thật sự là giả bộ?
Trong giọng nói Hạ Diệp Chi khó nén mừng rỡ: “Lúc anh ấy gọi điện thoại cho anh, chính là nói cho anh biết rõ, để anh mang thức ăn đi bệnh viện đón tôi?”
Thời Dũng lên tiếng giải thích: “Cũng không phải, tôi rất rõ khẩu vị của cậu chủ, cậu ấy để tôi mang những thứ này cũng không phải là thứ cậu ấy thích ăn.”
Mạc Đình Kiên dặn dò anh mang một thức ăn tới đây, để cho anh đi đón Hạ Diệp Chi, dĩ nhiên là đặc biệt mang cho Hạ Diệp Chi.
Khuôn mặt mừng rỡ của Hạ Diệp Chi chợt lui xuống, không nói thêm.
Cô mở hộp ra, phát hiện bên trong đều là món cô thích ăn, thế nhưng cô cũng không có thèm ăn.
Nhưng mà, cho dù cô không ăn, Bảo Bảo trong bụng của cô cũng muốn.
Cô vẫn chưa tin Mạc Đình Kiên chỉ vì vài ba câu của Mạc Đình Phong và Mạc Ân Nhã mà nghi ngờ cô.
Mà mấy ngày nay cô cùng ông cụ Mạc ở chung tốt như vậy, cô hoàn toàn không có động cơ hại ông cụ Mạc.
Những gì anh nói trong bệnh viện khi nãy nhất định là có nguyên nhân khác!
Nghĩ như vậy, trong lòng Hạ Diệp Chi dễ chịu hơn rất nhiều.
Thời Dũng vừa lái xe, vừa theo kính
chiếu hậu chú ý đến Hạ Diệp Chi.
Thấy cô bắt đầu ăn, Thời Dũng mới thở dài một hơi.
Thật ra đến bây giờ anh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lúc ấy Mạc Đình Kiên gọi điện thoại cho anh, ngoại trừ dặn dò anh mang thức ăn cùng đón Hạ Diệp Chi, cũng không có đề cập tới cái khác.
Vừa rồi trong bệnh viện, giọng điệu của Mạc Đình Kiên lúc nói chuyện với Diệp Hạ Chi cũng để cho anh ý thức được chuyện không đơn giản, để cho anh mơ hồ đoán được một ít.
Thấy Diệp Hạ Chi ăn gần hết, Thời Dũng mới lên tiếng hỏi: “Mợ chủ, vì sao cậu chủ lại nói mợ chủ đẩy ông cụ Mạc xuống lầu?”
Diệp Hạ Chi thở phào, nói: “Khó mà nói rõ, nhưng tôi không có đẩy ông cụ.”
…
Tất cả người nhà họ Mạc vào bệnh viện.
Hạ Diệp Chi được Thời Dũng đưa về nhà cổ, trên đường đi cũng chỉ có người hầu.
Cô nhớ tới câu nói lúc trước của Mạc Ân Nhã.
Mạc Ân Nhã nói không sai, toàn bộ nhà họ Mạc, cũng chỉ có cô là người khác họ.
Vì vậy, bọn họ nghi ngờ cô là rất đúng.
Cô không có trực tiếp trở về phòng mà là đi nơi ông cụ Mạc té xuống.
Thời Dũng để lời nói Mạc Đình Kiên vào trong tai, một bước không rời một mực trông chừng cô.
Đã có cảnh sát tới lấy chứng nhận phong tỏa hiện trường rời đi rồi, chỉ là hiện trường hầu như không có tin tức gì có ích.
Hạ Diệp Chi thuận theo thang lầu ông cụ Mạc té xuống đi ngược lên, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Bây giờ người nhà họ Mạc nghi ngờ cô,vậy cũng chỉ có thể nói rõ đây vốn là một ván cờ.
Một sự ván cờ cố ý vu oan hãm hại cô.
.