Mạc Đình Kiên ôm Hạ Diệp Chi đi xuống lầu thì gặp Trần Tuấn Tú đi tới từ phía đối diện.
Trần Tuấn Tú liếc nhìn Hạ Diệp Chi trong ngực anh với vẻ mặt cười như không cười: “Thế nào? Gấp gáp đưa Hạ Diệp Chi đi đâu đấy? Tôi nhớ bây giờ Hạ Diệp Chi có thể là kẻ tình nghi mà.”
Mạc Đình Kiên nhìn về phía Trần Tuấn Tú bằng khuôn mặt lạnh như băng: “Lo tốt việc của mình đi.”
Trần Tuấn Tú hơi muốn gây gổ khi thấy vẻ mặt lạnh như băng này của Mạc Đình Kiên.
Trần Tuấn Tú không nói thêm gì nữa, Mạc Đình Kiên vòng qua anh ta đi thẳng ra ngoài.
Thời Dũng đỗ xe trước cổng chính, khi anh ta vừa thấy Mạc Đình Kiên ôm Hạ Diệp Chi ra ngoài thì lập tức mở cửa xe thay anh.
Mạc Đình Kiên lên xe xong, Thời Dũng đi vòng tới trước và lái xe đi.
Sau khi trở về biệt thự, Mạc Đình Kiên lập tức ôm Hạ Diệp Chi đi lên lầu.
Ngay lúc đó thím Hồ bước ra từ trong phòng bếp: “Cậu chủ.”
Trên mặt Mạc Đình Kiên chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Thím Hồ?”
Trước đêm giao thừa, Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi trở lại nhà cổ thì đương nhiên là cho thím Hồ và những người giúp việc khác nghỉ.
Thím Hồ đi tới nhìn thoáng qua Hạ Diệp Chi trong ngực Mạc Đình Kiên và lo lắng hỏi: “Cậu chủ, chuyện này là sao? Mợ chủ không sao chứ ạ? Sáng nay tôi đọc báo thấy thì gấp trở về ngay.”
Mạc Đình Kiên lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì.”
Sau đó tiếp tục đi lên lầu.
Anh chưa đi được hai bước đã dừng lại và quay đầu nhìn về phía thím Hồ: “Mấy ngày nay phải phiền thím Hồ.”
Thím Hồ không đồng ý mà nói: “Cậu chủ nói vậy là sao, chăm sóc mợ chủ là chuyện tôi phải làm.”
Mạc Đình Kiên đặt Hạ Diệp Chi lên giường trong phòng ngủ rồi mở máy sưởi, dịch góc chăn giúp cô sau đó đứng cạnh giường nhìn cô một hồi mới rời đi.
…
Khi Hạ Diệp Chi tỉnh lại thì cảm thấy sau gáy hơi đau nhức.
“Mợ chủ, mợ tỉnh rồi?”
Giọng của thím Hồ?
Hạ Diệp Chi quay sang nhìn, người đang đứng bên cạnh giường là thím Hồ phải không?
“Thím Hồ? Sao thím lại ở đây?” Hạ Diệp Chi nói xong bèn chống người muốn đứng lên.
Thím Hồ vội vàng đưa tay ra đỡ cô: “Cậu chủ đưa cô trở về, hiện đang ở trong biệt thự của cậu chủ đấy.”
Hạ Diệp Chi nghe thế bèn nhìn xung quanh một vòng mới phát hiện đây không phải phòng ngủ bên nhà cũ.
“Mạc Đình Kiên đưa tôi về? Vậy anh ấy đâu?” Hạ Diệp Chi nắm lấy tay thím Hồ và hỏi.
Thím Hồ đáp: “Cậu chủ đưa cô về rồi đi ngay, còn đi đâu thì tôi cũng không biết.”
Hạ Diệp Chi cắn răng lẩm bẩm mắng một câu: “Mạc Đình Kiên tên khốn này!”
Lúc trước khi ở nhà cổ, cô cảm thấy mình có thể ép Mạc Đình Kiên nói ra sự thật.
Kết quả cái tên xấu xa Mạc Đình Kiên này lại trực tiếp đánh cô bất tỉnh.
Này rất phù hợp với phong cách hành động của Mạc Đình Kiên.
Đồng thời điều này cũng khiến Hạ Diệp Chi càng khẳng định hơn rằng chắc chắn là Mạc Đình Kiên có chuyện đang giấu cô, cô cũng không phải đang nghi ngờ anh.
Câu chửi vừa rồi mà Hạ Diệp Chi nói rất nhỏ, thím Hồ không nghe quá rõ nên không nhịn được hỏi một câu: “Mợ chủ, cô nói gì?”
Hạ Diệp Chi vội vã lắc đầu phủ nhận: “Không có gì, tôi có hơi đói bụng, thím Hồ có nấu gì không?”
“Có đấy, mợ chủ muốn ăn gì, tôi cũng có thể…”
Thím Hồ thương yêu Mạc Đình Kiên, sau khi Hạ Diệp Chi mang thai thì bà ấy cũng dốc hết tâm tư nấu đủ loại món ngon cho Hạ Diệp Chi ăn.
Bà ấy vừa nghe Hạ Diệp Chi nói đói bụng thì lập tức bị dời sự chú ý.
Thím Hồ đi xuống lầu nấu ăn, Hạ Diệp Chi đứng dậy mặc áo khoác vào.
Vừa nhìn thoáng qua đã thấy điện thoại đặt trên đầu giường.
Cô đi tới cầm lấy điện thoại, đó là cái mà cô đã dùng trước đây.
Hạ Diệp Chi bĩu môi, cô biết ngay là do Mạc Đình Kiên lấy đi.
Cuối cùng tại sao phải lấy đi thì cô không biết được.
Cô vào phòng tắm rửa mặt rồi mới ra khỏi phòng ngủ và đi xuống lầu.
Nhìn vào cách bố trí phòng quen thuộc, Hạ Diệp Chi hơi ngơ ngẩn.
Cô và Mạc Đình Kiên cũng mới về nhà cổ ba bốn ngày, lần thứ hai trở về cô lại cảm thấy giống như đã trôi qua mấy thế kỷ.
Thím Hồ nấu nhiều món, rau xào canh bánh ngọt gì đó đều nấu một chút cho Hạ Diệp Chi.
Sau khi Hạ Diệp Chi ăn xong thì lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện cho Mạc Đình Kiên.
Cô muốn đi gặp ông nội.
Cô rất lo lắng về tình hình của ông nội.
Cô nghĩ ngợi một hồi lại hơi chần chừ.
Bây giờ thái độ của Mạc Đình Kiên đối với cô kỳ lạ lắm, cô chủ động gọi điện nói với anh ấy là muốn đi thăm ông nội, anh ấy chắc chắn sẽ không cho cô đi.
Hạ Diệp Chi cầm điện thoại vừa nghĩ vừa đi đã đi tới phòng khách.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng động lớn.
Ngay sau đó có người gọi tên cô.
“Hạ Diệp Chi, tôi biết cô ở bên trong!”
Giọng nói này không xa lạ gì, đó là Hạ Hương Thảo.
Hạ Diệp Chi cầm điện thoại đi ra ngoài thì thấy Hạ Hương Thảo và Tiêu Thanh Hà bị vệ sĩ chặn ngoài cửa, theo sau là Hạ Thời Yến.
Hạ Hương Thảo vừa thấy Hạ Diệp Chi bèn nở nụ cười xem kịch vui: “Đã lâu không gặp, trông cô gầy hơn rất nhiều đó.”
Hạ Diệp Chi nhíu mày nói hùa theo: “Vậy ư? Trông cô mập hơn rất nhiều.”
Tiêu Thanh Hà cũng lên tiếng ngay lúc này: “Diệp Chi, chúng ta vào trong nói chuyện đi.”
Vệ sĩ và người giúp việc trong biệt thự rất nhiều, cho dù Hạ Hương Thảo hận cô thấu xương thì cũng không thể làm gì được.
Hạ Diệp Chi nhấc tay lên một cái, ra hiệu cho vệ sĩ để ba người họ đi vào.
Hạ Diệp Chi vào phòng khách rồi ngồi xuống ghế sofa, ba người Tiêu Thanh Hà ngồi ở phía bên kia.
Ánh mắt của Hạ Diệp Chi quét qua từng người họ rồi quay đầu nhìn về phía thím Hồ: “Thím Hồ, châm trà.”
Khỏi phải nói cũng biết chắc chắn là Hạ Hương Thảo đến đây để xem chuyện cười của cô, Hạ Thời Yến thì có lẽ là đưa bọn họ tới, còn Tiêu Thanh Hà… Cô cũng không biết.
Không đợi Hạ Hương Thảo mở miệng, Hạ Diệp Chi nói trước: “Trần Tuấn Tú nói cho cô?”
Cô vừa mới quay trở lại biệt thự của Mạc Đình Kiên, Hạ Hương Thảo đã tới nhà ngay, chắc chắn là Trần Tuấn Tú nói cho cô ta biết.
“Cô quan tâm ai nói cho tôi làm chi?” Hạ Hương Thảo hừ lạnh một tiếng: “Cô đúng là không sợ chết, ngay cả ông cụ Mạc cũng dám ra tay.”
Hạ Diệp Chi không nói lời vô nghĩa với cô ta mà quay đầu nhìn sang Tiêu Thanh Hà: “Có chuyện gì không?”
“Chuyện trên báo là sự thật hả? Sao con lại phải ra tay với ông cụ Mạc, nhà họ Mạc sẽ không bỏ qua cho con!” Biểu tình của Tiêu Thanh Hà có hơi lo lắng.
Hạ Diệp Chi thờ ờ mở miệng: “Nếu là thật thì sao?”
Bây giờ dù Tiêu Thành Hà có nói gì, trong lòng Hạ Diệp Chi cũng chỉ bình tĩnh, không có chút gợn sóng.
Không quan tâm đương nhiên sẽ không đau lòng.
Hạ Thời Yến bên cạnh cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Diệp Chi, chuyện này không phải là một trò đùa.
Em biết nhà họ Mạc là một gia tộc lớn, chúng ta không trêu chọc nổi.”
“Chúng ta?” Ánh mắt Hạ Diệp Chi lóe lên tia giễu cợt: “Lời này nghe giống như mấy người sẽ giúp tôi vậy?”
Hạ Thời Yến không nói lời nào.
Mấy người nhà họ Hạ không đợi bao lâu đã rời đi.
Hạ Diệp Chi đoán mục đích của họ cũng chỉ là đến xác nhận tính xác thực của bài báo kia, từ đó có thể sớm vạch rõ ranh giới với cô.
.