Anh ta nghe Hạ Diệp Chi nói vậy, rõ ràng không hề tin cô: “Làm sao có thể đau bụng được?”
Thẩm Sơ Hoàng bây giờ hẳn phải khôn hơn Thẩm Sơ Hoàng trước kia nhiều, không dễ lừa.
“Tôi không biết nữa, có thể là do không quen với khí hậu.” Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt “suy yếu”.
Buổi sáng này xảy ra quá nhiều chuyện, Hạ Diệp Chi chạy trốn ngay trước mắt Mạc Đình Kiên, lúc này vẫn kinh hãi, run sợ, vẻ mặt có phần tái nhợt, thoạt nhìn đúng là không tốt lắm.
Thẩm Sơ Hoàng liếc nhìn về phía cửa lên máy bay: “Anh đi cùng em.”
“Cảm ơn.” Hạ Diệp Chi đứng lên, mặc cho Thẩm Sơ Hoàng đỡ cô đi về phía phòng vệ sinh.
Dù sao bây giờ cô rất “yếu”, chỉ có thể mặc cho Thẩm Sơ Hoàng đỡ.
Đến cửa nhà vệ sinh, Thẩm Sơ Hoàng ở lại cửa chờ cô.
Hạ Diệp Chi vào phòng vệ sinh, vẻ mặt lại trở nên khẩn trương.
Cô dựa vào trên cửa, lặng lẽ chờ thời gian trôi qua.
Cô phải chờ đến phút cuối cùng lên máy bay mới đi ra.
Mà bây giờ cô cần nghĩ ra một cách làm cho Thẩm Sơ Hoàng không lên được máy bay.
Cô có dự cảm, Thẩm Sơ Hoàng bây giờ tuyệt đối không dễ chọc hơn Mạc Đình Kiên bao nhiêu.
Mãi đến khi trong loa phát thanh bắt đầu giục các hành khách trên chuyến bay cô cần lên, Hạ Diệp Chi mới chỉnh lại quần áo và đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Thẩm Sơ Hoàng rõ ràng đã chờ đến mất kiên nhẫn.
Nhưng khi anh ta nói chuyện với Hạ Diệp Chi, trong giọng nói vẫn lộ vẻ quan tâm: “Sao bây giờ em mới ra? Em khó chịu lắm à?”
“Không sao.” Hạ Diệp Chi lắc đầu, bước đi rất chậm.
Trong loa phát thanh lại nhắc nhở máy bay mà đám người Hạ Diệp Chi phải lên sắp cất cánh.
Thẩm Sơ Hoàng rõ ràng có chút sốt ruột, bởi vì anh ta bắt đầu đi nhanh hơn.
Lúc này, một người phụ nữ trung tuổi đi qua trước mặt Hạ Diệp Chi.
Trong đầu Hạ Diệp Chi đột nhiên nảy ra một kế, kín đáo liếc nhìn Thẩm Sơ Hoàng rồi đột nhiên cướp lấy vé máy bay trên tay anh ta và tiện thể sờ mông của người phụ nữ trung tuổi kia.
Sau khi người phụ nữ trung tuổi cảm giác được liền nghiêng đầu lại.
Hạ Diệp Chi giơ tay tát vào mặt Thẩm Sơ Hoàng: “Sao anh lại xấu xa như thế?”
Thẩm Sơ Hoàng không kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Tôi đã nhìn thấy rồi.
Anh vừa sờ chị này…” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về phía người phụ nữ trung tuổi kia và làm ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Người phụ nữ trung tuổi này cũng không phải là một người dễ trêu trọc.
Bà ta nghe Hạ Diệp Chi nói vậy thì dĩ nhiên cho rằng vừa rồi là Thẩm Sơ Hoàng đã sờ mông mình.
Dù Thẩm Sơ Hoàng là cậu chủ nhà giàu, khí chất hơn hẳn những người bình thường, nhưng anh ta rốt cuộc vẫn là đàn ông nên người phụ nữ trung tuổi dĩ nhiên tin tưởng Hạ Diệp Chi hơn.
Người phụ nữ trung tuổi giơ tay đẩy Thẩm Sơ Hoàng một cái: “Cậu trai trẻ này nhìn cũng ra hình ra vẻ, không ngờ lại không biết xấu hổ như vậy?”
Vẻ mặt Thẩm Sơ Hoàng lạnh lùng: “Tôi không sờ cô.”
Lúc này, anh ta làm sao không biết mục đích của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi muốn anh ta không lên được máy bay.
Anh ta bật cười và đang định nói tiếp, lại phát hiện có mấy người đàn ông cao lớn vây quanh.
Một người đàn ông rất vạm vỡ trong đó hỏi Thẩm Sơ Hoàng với giọng địa phương: “Anh lại dám sàm sỡ chị dâu của chúng tôi à?”
Hạ Diệp Chi ngẩn người, hóa ra người phụ nữ trung tuổi mà cô vừa sờ là vợ của một “đại ca” nào đó à?
Thẩm Sơ Hoàng không dẫn theo vệ sĩ, nhất định sẽ bị thua thiệt.
Nhưng vào thời điểm này, Hạ Diệp Chi cũng không để ý được nhiều như vậy.
Thẩm Sơ Hoàng nhiều lắm sẽ bị đánh một trận thôi.
Hạ Diệp Chi nhân lúc Thẩm Sơ Hoàng bị đám người vây quanh, dùng miệng không lên tiếng nói với anh ta một tiếng: Xin lỗi.
Sau đó, cô liền nhanh chóng đi về phía cửa lên máy bay, soát vé rồi lên máy bay.
Cô lên máy bay không lâu thì cửa khoang đã đóng lại.
Vị trí cô ngồi cách cửa không xa, cô vẫn luôn để ý nhưng không nhìn thấy Thẩm Sơ Hoàng đi lên.
Mãi đến khi máy bay cất cánh, thần kinh căng thẳng của Hạ Diệp Chi mới hoàn toàn thả lỏng.
Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Máy bay đi qua tầng mây, cách mặt đất càng lúc càng xa.
Trong lòng cô vẫn có cảm giác không thật.
Tối hôm qua cô còn chuẩn bị tinh thần sẽ theo Mạc Đình Kiên trở về, không ngờ bây giờ đã ngồi ở trên máy bay, bay qua biển tới bờ bên kia.
Một lát sau, Hạ Diệp Chi cong môi cười.
Tạm biệt, Mạc Đình Kiên.
Có thể Mạc Đình Kiên nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới cô có thể thật sự trốn khỏi tay anh.
Bây giờ anh chắc chắn tức đến mức muốn lung tung cả thành phố rồi.
Hạ Diệp Chi đặt tay ở trên bụng của mình, nụ cười càng thêm dịu dàng.
Về sau, cô và bé con sẽ sống nương tựa vào nhau.
…
Lối vào của sân bay.
Mạc Đình Kiên dẫn theo một đám người bước vào qua lối đi VIP, khi tìm được Thẩm Sơ Hoàng thì anh ta đã bị đánh cho u đầu.
Một tay Mạc Đình Kiên nắm chặt lấy vạt áo của Thẩm Sơ Hoàng, giọng nói khàn khàn lại thâm trầm: “Hạ Diệp Chi đâu?”
Thẩm Sơ Hoàng vừa bị đánh một trận, thở hổn hển vài cái mới nhìn thấy rõ người trước mắt là Mạc Đình Kiên.
Anh ta híp mắt cười: “Anh nói Diệp Chi sao? Cô ấy đi rồi.
Để tiện chạy trốn, tôi còn cố ý làm giấy tờ giả cho cô ấy.
Anh sẽ không tìm được cô ấy đâu.”
Khi trên mạng truyền ra tin tức Hạ Diệp Chi bị chết cháy rồi, anh ta đã bày mưu tính kế chuyện này.
Cho dù anh ta tức giận vì Hạ Diệp Chi đã bỏ rơi anh ta để một mình lên máy bay, nhưng khi nhìn thấy Mạc Đình Kiên – một người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa cũng bị Hạ Diệp Chi chọc giận đến mức sắp phát điên, trong lòng anh ta tự nhiên cảm thấy có chút cân bằng.
Mạc Đình Kiên nhíu mày, ném thẳng Thẩm Sơ Hoàng ra ngoài.
Lúc này anh đang tức giận nên ra tay đặc biệt tàn nhẫn.
Sau khi Thẩm Sơ Hoàng bị ném ra, còn trượt một đoạn xa.
Thẩm Sơ Hoàng đau đến mức co người lại, không nói nổi một câu.
Mạc Đình Kiên đi tới, ngồi xổm trước mặt Thẩm Sơ Hoàng và nói đầy vẻ hung ác: “Tôi thật sự không ngờ được nhà họ Thẩm các người còn có tồn tại như anh đấy.”
Là anh quá lơ là thiếu cảnh giác.
Từ trước đến nay anh không để ý tới Thẩm Sơ Hoàng, không ngờ cuối cùng vừa vặn để cho người mình không để ý này làm hỏng chuyện của anh.
Thẩm Sơ Hoàng đau đớn khắp người, thậm chí không nói nổi một câu, nhưng anh ta vẫn cố nặn ra một nụ cười nhìn có hơi vặn vẹo.
Mạc Đình Kiên tức giận đến mức lại đạp mạnh lên người anh ta một phát.
Lúc này, an ninh sân bay nghe tin tức vội chạy qua.
Mạc Đình Kiên không để ý tới Thẩm Sơ Hoàng nữa, trầm giọng căn dặn: “Điều tra cho tôi, cho dù có phải đào ba mét đất lên cũng phải tìm ra được người phụ nữ Hạ Diệp Chi kia cho tôi!”
Anh gằn giọng nói ra từng từ, những lời này gần như rít lên qua kẽ răng.
Thời Dũng nghe vậy, lập tức dẫn theo vệ sĩ đi thăm hỏi về chuyến bay.
Nhưng kết quả điều tra ra được lại không như ý người.
Như lời Thẩm Sơ Hoàng đã nói, để thuận tiện cho việc Hạ Diệp Chi chạy trốn, anh ta đã làm giấy tờ giả cho cô.
Bọn họ điều tra một lượt, nhưng căn bản không thu hoạch được gì.
Cuối cùng, bọn họ không thể làm gì khác hơn là quay về tìm Thẩm Sơ Hoàng.
Kết quả Thẩm Sơ Hoàng cũng đã ngồi xe trở về thành phố Hà Dương từ lâu.
Mạc Đình Kiên vô cùng tức giận, lao về thành phố Hà Dương muốn ép hỏi Thẩm Sơ Hoàng về giấy tờ giả mà anh ta đã làm cho Hạ Diệp Chi.
Chỉ có điều, giấy tờ giả của Hạ Diệp Chi là một cái tên rất bình thường, về số thẻ căn cước thì Thẩm Sơ Hoàng không nhớ được.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn Mạc Đình Kiên tức giận đến mức sắp phát điên mà vô cùng đắc ý nói: “Diệp Chi ở nước ngoài còn có giấy tờ giả, cô ấy thông minh như vậy, anh nghĩ anh còn có thể tìm được cô ấy sao?”
Mạc Đình Kiên tức giận tới mức cười ngược: “Anh nghĩ Thẩm thị các anh có thể sống qua ngày mai sao?”
.