Lúc này đúng lúc đi qua cột đèn giao thông, Thời Dũng ló đầu đến xem, phát hiện Mạc Đình Kiên chỉ vào một nhóm người đứng sau Hạ Diệp Chi trong bức ảnh.
Liếc mắt nhìn sang, Thời dũng cũng không cảm thấy có gì lạ.
Thời dũng còn vô cùng thật lòng nói một câu: “Đây là người qua đường mà.”
Mạc Đình Kiên nâng mắt, giọng điệu nghiêm túc: “Những người này trước kia chưa từng gặp.”
Thời Dũng một mặt khó hiểu: “A?”
Mấy tháng này, Mạc Đình Kiên chưa từng đến Sydney, anh thấy Hạ Diệp Chi, cũng chỉ là ảnh của Hạ Diệp Chi.
Lẽ nào bình thường lúc anh xem ảnh của Hạ Diệp Chi, còn muốn nhớ kĩ tất cả những người xuất hiện trong ảnh của Hạ Diệp Chi?
Trong lòng Thời Dũng còn có chút ngạc nhiên nghi ngờ, liền nghe Mạc Đình Kiên bình tĩnh nói: “Cho người điều tra một chút những người này là ai, để bọn họ theo dõi cẩn thậ một chút.”
“Vâng.” Thời Dũng đáp.
Thời Dũng lái xe tới trước cửa chung cư thì dừng lại.
Anh ta đưa mắt nhìn Mạc Đình Kiên đi vào xong mới rời khỏi.
Mạc Đình Kiên mở cửa, trong phòng đen kịt một mảnh.
Anh đưa tay mở đèn trong phòng, đi thẳng đến phòng ngủ.
Trong phòng ngủ dán đầy ảnh của Hạ Diệp Chi.
Những bức ảnh này, tất cả đều là mấy tháng này, anh phái thuộc hạ đến Sydney chụp về, có cái rõ ràng, có cái mơ hồ.
Dù là một tấm chỉ nhìn rõ đường viền bức ảnh, Mạc Đình Kiên cũng không cam lòng xóa bỏ, mà tự mình rửa in ra.
Mạc Đình Kiêu cởi áo khoác ra, chậm rãi xắn tay áo lên, cầm dây nối đi tới trước máy in, kết nối điện thoại với máy in, bắt đầu in ra bức ảnh mới hôm nay.
….
Hạ Diệp Chi ngủ thẳng đến nửa đêm thì bị âm thanh đinh tai nhức óc đánh thức.
Cô ở trong bóng tối mở mắt ra, mờ mịt nằm trên giường mấy phút, mới nhận ra tiếng nhạc này đến từ sát vách.
Cô biết người trẻ tuổi có sinh lực, nhưng có sinh lực cũng không nên nửa đêm còn mở tiệc ồn ào đánh thức người khác chứ?
Hạ Diệp Chi đứng dậy xuống giường, đi tới bên cửa sổ, vén một góc rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Căn nhà cô đang ở và căn nhà bên cạnh chỉ cách nhau một bức tường rào, từ phòng cô nhìn ra ngoài, đúng lúc có thể nhìn thấy trong sân nhà bên cạnh đốt lửa trại, và mọi người ngồi vây xung quanh.
Ánh lửa trại vô cùng sáng, khoảng cách cũng không phải xa, Hạ Diệp Chi liền nhận ra mấy thiếu niên trong đó chính là mấy người cô nhìn thấy ở cửa nhà bên cạnh lúc ra ngoài ăn cơm ban ngày.
Cô nhớ tới hình dạng của bọn họ và quần áo bọn họ mặc ban ngày.
Vùng này cách nội thành rất xa, nơi này phần lớn là người già đã về hưu, mà đám thiếu niên kia gây chú ý quá mức, muốn nhớ tất nhiên cũng không khó.
Trong số họ còn có vài người ban ngày Hạ Diệp Chi chưa từng thấy, một vài người không nhận ra, nam nữ đều có, ôm ôm ấp ấp, vừa nhìn là biết không có làm chuyện gì tốt….
Bọn họ tạo ra tiếng ồn lớn như vậy, không chỉ làm phiền mình Hạ Diệp Chi, nhưng không có ai đi ra ngăn cản bọn họ.
Đám người kia thoạt nhìn cũng không dễ chọc, mà Hạ Diệp Chi một thân một mình còn mang thai, tự nhiên cũng không dám nói thêm gì.
Một lần nữa cô trở lại giường, chùm chăn qua đầu, bọc mình lại chặt chẽ, cũng vẫn không thể ngăn được tiếng ồn khủng khiếp kia.
Mãi đến gần sáng, mới dần dần yên tĩnh lại.
Một buổi tối ngủ không ngon, buổi sáng Hạ Diệp Chi không có tinh thần gì, mệt mỏi nướng cho mình hai cái bánh mì, chuẩn bị luộc một quả trứng gà, coi như tạm thời ăn bữa sáng.
Ngay lúc cô chờ trứng gà chín, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại nhìn về phía cửa, khẽ cau mày, đi tới cạnh cửa.
Ở trong khe cửa liếc nhìn, phát hiện là một cô gái, Hạ Diệp Chi liền mở cửa.
Cô gái đó trước tiên chào cô: “Hey.”*
“Chào cô, có chuyện gì sao?”.
Hạ Diệp Chi mở hé cửa, không định cho cô gái bước vào nhà.
Cô gái mặc một áo khoác có mũ màu hồng nhạt, dưới thân là quần ngắn tới mức cả mông cũng sắp không che được, thoạt nhìn cũng không lớn tuổi.
Lúc Hạ Diệp Chi quan sát cô gái, cô gái cũng đánh giá cô.
Ánh mắt cô gái dừng lại trên bụng Hạ Diệp Chi, sau đó lần nữa chuyển lên mặt cô, nói với cô bằng tiếng Anh: “Có thể nhờ phòng vệ sinh nhà cô một chút không? Trong nhà bạn tôi quá nhiều người, muốn đi vệ sinh còn phải xếp hàng, tôi rất gấp.”
Hạ Diệp Chi do dự hai giây, nói: “Xin lỗi, chồng tôi đang trong phòng vệ sinh, anh ấy có tật táo bón, nếu như cô không ngại chờ thêm hai tiếng…”
“Trời ơi…” Cô gái làm vẻ mặt kinh ngạc khoa trương.
“Tôi thật sự thông cảm cho cô.”
Sau đó, cô gái liền xoay người rời đi.
Hạ Diệp Chi cũng liền đóng cửa lại.
Chỉ là, sau khi cô đóng cửa, cũng không có đi thẳng về nhà bếp, mà nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Qua khe cửa, cô thấy cô gái kia đi ra ngoài, rồi chạm mặt một chàng trai.
Cũng không biết cô gái kia nói gì với chàng trai, chàng trai liền nhìn về phía nhà Hạ Diệp Chi.
Tuy Hạ Diệp Chi biết bọn họ không nhìn thấy cô, nhưng vẫn còn có chút sợ.
Đám thiếu niên này tuyệt đối không phải người hiền lành.
Cô gái vừa rồi tuyệt đối không phải đến nhờ phòng vệ sinh, rất có khả năng là tới thăm dò có phải cô sống một mình hay không.
Thiếu niên mười mấy tuổi thích tìm kích thích, chuyện gì cũng có thể làm được.
Hạ Diệp Chi luôn không lấy ác ý đi phỏng đoán người khác, nhưng hành vi của đám thiếu niên này đích thực khả nghi.
Trở lại nhà bếp, Hạ Diệp Chi không còn tâm trạng ăn sáng nữa.
Hay là trước tiên cứ chuyển ra ngoài mấy ngày?
Hạ Diệp Chi càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
Đám người sát vách đêm qua quậy cả đêm, lúc này vẫn còn buồn ngủ, nếu bây giờ cô ra ngoài, hẳn là sẽ không gặp lại bọn họ.
Nghĩ vậy, Hạ Diệp Chi liền thu dọn một bộ quần áo, đeo túi xách ra cửa.
Cô không trêu chọc nổi cũng chỉ có thể tránh.
Hạ Diệp Chi khóa cửa kĩ, nhìn bốn phía xung quanh một cái, xác định không có người, lúc này mới yên tâm đi về phía trước.
Chỉ là, lúc cô ra đến sân, mới phát hiện một người đứng ở vách tường.
Là một người địa phương tóc vàng mắt xanh, mặc áo ngoài màu đỏ, khuôn mặt có vẻ non nớt nhưng vóc dáng rất cao, có thể thấy đang ở thời kì dậy thì, vì vậy cả nhìn thoạt nhìn gầy gò đến mức không thích hợp.
Một tay cậu ta chống tường rào, câu môi cười có chút gian xảo: “Này, người đẹp.”
Hạ Diệp Chi theo bản năng lui về phía sau hai bước, hơi gật đầu biểu thị chào hỏi, xoay người liền muốn đi về hướng khác.
Thấy Hạ Diệp Chi phải đi, chàng trai liền chạy tới.
Cậu ta vừa đi theo Hạ Diệp Chi vừa dùng tiếng Anh nói: “Đừng đi vội mà.
Không phải hôm qua chúng ta mới gặp sao? Cô không nhớ tôi sao?”
Hạ Diệp Chi làm bộ không nghe thấy, bước nhanh hơn.
Thế nhưng, cậu ta cao hơn cô, chân cũng dài hơn, hai ba bước liền đuổi kịp, túm lấy tay cô rất chặt liền bắt đầu không chịu bỏ qua nói: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô không nghe thấy sao? Cô nghe không hiểu tiếng Anh? Cô đến từ đâu vậy?”
.