“Phải vậy không?” Trần Tuấn Tú cười như không cười nhìn cô: “Vậy thì thật trùng hợp, tôi cũng muốn đi toilet.”
Hạ Diệp Chi giật giật khóe môi, không nhìn thấy ý cười.
Trần Tuấn Tú nở nụ cười.
Nhìn cô một cái rồi bước về phía trước.
Hạ Diệp Chi đi theo sau lưng hắn, muốn tìm ra một sợi tóc từ trên bờ vai của hắn.
Lại phát hiện căn bản là không tìm thấy.
Trần Tuấn Tú thật sự là một người rất ýt ứ.
Hạ Diệp Chi không còn cách nào khác, hôm nay cô nhất định phải lấy được tóc của Trần Tuấn Tú.
Xác nhận Trần Tuấn Tú và Mạc Đình Phong có quan hệ cha con hay không, có thể còn có liên quan tới chuyện tìm được Mạc Hạ, cho nên cô không thể buông tha cho cơ hội này.
Nhưng mà, Trần Tuấn Tú là một người cẩn thận đến mức nào, anh ta đã tự mình đi so sánh DNA, trong lòng chắc chắn vô cùng hiểu rõ kết quả.
Nếu như Hạ Diệp Chi trực tiếp kéo tóc hắn, nhất định sẽ khiến cho anh ta nghi ngờ.
Hạ Diệp Chi đưa tay ra, rồi đành phải bực bội thu lại.
Hạ Diệp Chi nhìn thấy Trần Tuấn Tú đã vào trong toilet.
Trong lòng có chút sốt ruột.
Lúc này, một cậu bé khoảng bảy tám tuổi cầm điện thoại di động đi qua bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi ngăn cậu bé lại: “Cậu bạn nhỏ, em có thể giúp chị một chuyện không?”
Ai dè đứa bé lại mang vẻ mặt cảnh giác: “Bình thường người lớn sẽ không nhờ trẻ con giúp đỡ, chị có mục đích gì?”
Hạ Diệp Chi: “…” Trẻ con bây giờ đều thông minh như vậy hả?
Cậu bé nghiêng đầu quan sát Hạ Diệp Chi một lúc lâu rồi nói: “Bỏ đi.
Thấy chị vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, cũng không giống bọn buôn người.
Chị nói đi.
Chị muốn em giúp chị làm gì?”
“Cảm ơn.” Hạ Diệp Chi cong miệng, lại gần tai cậu bé nhỏ giọng nói: “Chị cá cược thua người ta, bọn họ muốn chị đi nhổ tóc của người đàn ông này.”
Nói xong, Hạ Diệp Chi lấy điện thoại di động ra, mở ảnh chụp của Trần Tuấn Tú cho cậu bé xem.
Cậu bé vừa thấy ảnh chụp của Trần Tuấn Tú, mắt lập tức sáng lên: “Đây là cái người quay phim đó đúng không? Em từng xem phim của anh ấy, em biết anh ấy, anh ấy ở trong nhà vệ sinh sao? Bây giờ em lập tức đi ngay.”
Cậu bé không đợi Hạ Diệp Chi nói xong đã chạy vào trong toilet nam.
Hạ Diệp Chi đành phải xoay người đi toilet một chuyến.
Lúc đi ra, cô đã nhìn thấy cậu bé kia và Trần Tuấn Tú đứng ở cửa toilet.
“Anh có thể chụp chung với em một bức ảnh hay không? Em rất thích xem phim anh đóng.”
“Được.”
Sau đó, đứa bé lấy điện thoại di động của mình ra chụp ảnh với Trần Tuấn Tú.
Đứa bé bảy tám tuổi vóc dáng thấp, Trần Tuấn Tú là người lớn cao một mét tám mấy, đương nhiên phải ngồi xổm xuống để chụp hình với cậu bé.
Cậu bé chụp ảnh xong, trước khi Trần Tuấn Tú đứng lên, chợt giơ tay ra nhổ một sợi tóc trên đầu hắn: “Ấy? Sao anh lại có tóc bạc?”
Cậu bé trực tiếp ném sợi tóc vừa nhổ xong xuống đất, thoáng nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi ra, lập tức nháy nháy mắt với cô.
Hạ Diệp Chi xem như là mở rộng tầm mắt, trẻ con bây giờ đều thông minh như vậy hả?
Trần Tuấn Tú không nhìn thấy Hạ Diệp Chi, đã cùng đứa bé kia nói chuyện rời khỏi rồi.
Hạ Diệp Chi đi qua, nhặt sợi tóc mà cậu bé ném dưới mặt đất lên, cẩn thận gói kỹ bằng khăn giấy rồi nhét vào trong túi quần, nhìn thoáng qua phía Trần Tuấn Tú và cậu bé rời khỏi, lúc này mới quay lại đại sảnh của nhà hàng.
Khi cô đi đến đại sảnh, thấy cậu bé và Trần Tuấn Tú đã tách ra, lúc này mới yên tâm tính tiền, rời khỏi nhà hàng.
Cô đi rồi, Trần Tuấn Tú đi ra từ trong phòng bao, nhìn thoáng qua chỗ cô vừa ngồi, vẻ mặt khó đoán.
…
Hạ Diệp Chi lấy được tóc của Trần Tuấn Tú thì trực tiếp gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng không phải Mạc Đình Kiên nhận, mà là Thời Dũng.
Trước khi Hạ Diệp Chi mở miệng, Thời Dũng đã nói: “Cậu chủ đang họp, bây giờ tôi sẽ đi đưa điện thoại cho cậu ấy.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút rồi nói: “Cảm ơn.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên một loạt tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng mở cửa, sau đó là giọng nói hạ thấp của Thời Dũng: “Cậu chủ, điện thoại của cậu.”
Qua mấy giây, trong điện thoại di động mới truyền đến tiếng nói trầm thấp quen thuộc: “Sao vậy?”
Hạ Diệp Chi vội vàng nói: “Em lấy được tóc của Trần Tuấn Tú rồi.”
Chính cô cũng không nghĩ rằng có thể thuận lợi lấy được tóc của Trần Tuấn Tú như vậy.
Mạc Đình Kiên ở đầu bên kia im lặng vài giây, mới lên tiếng hỏi: “Lấy bằng cách nào?”
Hạ Diệp Chi lập tức kể quá trình lấy được tóc cho Mạc Đình Kiên nghe.
Mạc Đình Kiên lại im lặng vài giây, mới lên tiếng: “Nếu buổi chiều em không có việc gì, thì cứ đến căn hộ của anh đợi anh, buổi tối anh sẽ về sớm một chút.”
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một chút, hỏi anh: “Anh về ăn cơm à?”
Mạc Đình Kiên: “Ừ.”
…
Hạ Diệp Chi lái xe đến căn hộ của Mạc Đình Kiên, dọc đường còn nhân tiện đi siêu thị một chuyến.
Trừ mua thức ăn, Hạ Diệp Chi còn mua mấy loại sữa chua và bánh mì linh tinh.
Mạc Đình Kiên bận rộn như vậy, không có thời gian ăn cơm hoặc là tan ca về nhà đói bụng, còn có thể ăn mấy thứ này lót dạ một chút.
Hạ Diệp Chi đến dưới căn hộ của Mạc Đình Kiên, lên xuống mấy chuyến mới đem được hết mấy thứ này lên.
Cô gọn gàng ngăn nắp để đồ ăn vào trong tủ lạnh, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị đồ ăn dùng để nấu cơm tối.
Cô không chắc lúc nào Mạc Đình Kiên mới về, nhưng anh nói sẽ về ăn cơm, hẳn là trước tám giờ sẽ về đến nhà.
Lúc sáu giờ, Hạ Diệp Chi bắt đầu nấu cơm.
Cô thương Mạc Đình Kiên, muốn hầm chút canh, nấu một vài món anh thích cho anh ăn.
Cô còn chưa nấu cơm xong đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Hạ Diệp Chi buông thìa xuống rồi nhìn giờ một chút, mới bảy giờ, sao Mạc Đình Kiên về sớm vậy?
Hạ Diệp Chi đi tới cửa, nhìn ra ngoài bằng mắt mèo, lúc cô thấy rõ người đứng bên ngoài là ai, trong nháy mắt đầu óc lập tức trống rỗng..
Người đứng ngoài cửa không phải ai xa lạ, chính là Mạc Đình Phong mà ngày hôm qua cô mới nhắc tới với Mạc Đình Kiên.
Lúc này Mạc Đình Phong lại nhấn chuông cửa lần nữa, Hạ Diệp Chi tập trung suy nghĩ một chút, sau khi sắp xếp lại biểu cảm thì lập tức mở cửa nhà ra.
“Bác Mạc?” Trên mặt Hạ Diệp Chi lộ ra một chút kinh ngạc.
Mạc Đình Phong cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc: “Diệp Chi?”
Hạ Diệp Chi mở cửa ra, lui qua một bên, nhường không gian để Mạc Đình Phong đi vào.
Hạ Diệp Chi cúi đầu xuống, cẩn thận từng li từng tí nói: “Bác tìm Mạc Đình Kiên ạ? Anh ấy vẫn chưa về.”
“Sao cháu lại ở đây?” Mạc Đình Phong đi vào, nhìn một vòng trong nhà, sau đó quay đầu nhìn về phía cô.
Lúc này canh Hạ Diệp Chi đang hầm trong bếp đúng lúc tỏa ra mùi thơm, Mạc Đình Phong giống như tò mò đi vào nhìn thoáng qua: “Con đang nấu cơm?”
“Lúc trước con có lén làm thêm một cái chìa khóa của nhà anh ấy, trước đây anh ấy rất thích ăn cơm con nấu, cho nên con muốn qua đây nấu một bữa cơm cho anh ấy ăn, biết đâu tâm trạng anh ấy tốt hơn, sẽ cho con gặp con …”
Hạ Diệp Chi càng nói đầu càng cúi thấp.
Cũng không biết Mạc Đình Phong có thể tin cái lý do sứt sẹo này của cô hay không nữa.
Mặc dù có chút gượng gạo, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Hạ Diệp Chi cúi đầu, cũng không có nhìn vẻ mặt của Mạc Đình Phong, chỉ là có chút căng thẳng gảy gảy lòng bàn tay của mình.
Sau nửa ngày, cô nghe thấy Mạc Đình Phong nói: “Làm khó cháu rồi.”
.