Sau khi vụ án bắt cóc năm đó xảy ra, Mạc Đình Kiên đã mâu thuẫn với Mạc Đình Phong trong một khoảng thời gian dài.
Khi ấy anh còn chưa nghĩ đến vụ án bắt cóc kia có gì khác thường, chỉ là qua anh cảm thấy Mạc Đình Phong có một phần trách nhiệm trong chuyện này.
Vào lúc đó, hai bố con bắt đầu có khoảng cách.
Về sau, Mạc Đình Phong đưa Mạc Đình Kiên ra nước ngoài, sống cùng với gia đình Mạc Liên, mối quan hệ giữa anh và Mạc Đình Phong hoàn toàn rạn nứt.
Khi anh về nước, anh xây biệt thự ở bên ngoài, gây dựng nên tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, thế nhưng khoảng cách, mâu thuẫn giữa anh và Mạc Đình Phong ngày càng trở nên sâu sắc.
“Vâng.” Lúc Mạc Đình Kiên quan sát Mạc Đình Phong, Mạc Đình Phong cũng đang nhìn anh.
Hai người giống như không phải bố con, ngược lại, bọn họ dường như là hai người xa lạ.
Sau cùng, ánh mắt Mạc Đình Kiên dừng ở trên mắt Mạc Đình Phong, thản nhiên nói: “Ông tìm tôi có chuyện gì không?”
“Bố chỉ muốn đến xem chỗ con ở.” Giọng điệu của Mạc Đình Phong không quá thân thiện.
Mấy năm trước, Mạc Đình Phong còn có dự định làm dịu quan hệ với Mạc Đình Kiên, những năm gần đây, hai người gần như không lui tới.
“Thật sao? Ông đột nhiên quan tâm tới tôi à.” Mạc Đình Kiên cười như không cười nhìn ông ấy.
Mạc Đình Phong ghét nhất chính là dáng vẻ này của Mạc Đình Kiên, khiến cho người ta không biết anh đang suy nghĩ gì.
Ông khẽ nhíu mày nói: “Con đã trở về rồi thì cũng nên đến thăm ông nội con.”
“Được, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Mạc Đình Kiên đứng lên, đi đến chỗ ông cụ Mạc.
…
Sau khi ông cụ Mạc xuất viện, số lần Mạc Đình Kiên đến thăm ông cụ không nhiều.
Nguyên nhân chủ yếu là do Mạc Đình Kiên bận rộn công việc, một nguyên nhân khác là vì anh không muốn trở về khu nhà cổ của họ Mạc.
Mạc Đình Kiên đi đến trước cửa phòng ông cụ Mạc, anh dừng lại một lát, sau đó mở cửa đi vào.
Người giúp việc phụ trách chăm sóc cho ông cụ Mạc nhìn thấy Mạc Đình Kiên đến, nhỏ giọng nói với ông cụ: “Ngài Mạc, cậu chủ đến thăm ngài.”
Ông cụ Mạc ngồi trên xe lăn, trên đùi ông cụ được đắp chăn mỏng, ánh mắt ông cụ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn gì.
Đối với lời người giúp việc nói, ông cụ không có phản ứng gì.
Người giúp việc liếc thoáng qua Mạc Đình Kiên, gật đầu, cung kính gọi một tiếng: “Cậu chủ.”
“Ra ngoài đi.”
Sau khi người giúp việc ra ngoài, Mạc Đình Kiên đi đến, ngồi xổm xuống trước mặt ông cụ Mạc: “Ông nội, cháu đến thăm ông, cháu là Đình Kiên đây.”
Giọng nói của anh khiến cho ông cụ Mạc chú ý.
Ông cụ Mạc quay đầu nhìn anh, trong mắt không có thần thái gì, cứ như thế nhìn chằm chằm anh, trong miệng vô thức phát ra những tiếng nghẹn ngào.
Mạc Đình Kiên mím môi thành một đường thẳng, giữa lông mày mơ hồ hiện lên nghi hoặc, trầm giọng nói: “Ông nội, rốt cuộc ông muốn nói gì với cháu?”
Lúc tết, những lời ông cụ Mạc nói với anh đã chứng minh, vụ án bắt cóc năm đó hoàn toàn có ẩn tình khác.
Chuyện ông cụ Mạc muốn nói cho anh biết, tuyệt đối không chỉ đơn giản là bí mật liên quan đến vụ án bắt cóc.
Chuyện gì khiến cho đám người Mạc Đình Phong kiêng kỵ như thế.
Trong vụ án bắt cóc nhiều năm trước và tai nạn của ông cụ Mạc nhiều năm sau, cô Mạc Liên đóng vai trò gì?
Sau cùng, ông cụ Mạc không có phản ứng nào với anh.
Mạc Đình Kiên ngồi với ông cụ Mạc một lát, sau đó đứng dậy rời đi.
Người giúp việc đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Mạc Đình Kiên đi ra liền cung kính gọi: “Cậu chủ.”
“Ông nội tôi vẫn luôn như thế này sao?” Mạc Đình Kiên dừng bước, lạnh lùng hỏi.
Người hầu khẽ rùng mình, nói: “Tình hình của ông chủ vẫn luôn như thế này, mỗi tháng bác sĩ sẽ kiểm tra định kỳ một lần, bác sĩ nói cơ thể của ông chủ rất khỏe mạnh.”
Mạc Đình Kiên nghe xong, anh hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Chăm sóc tốt cho ông cụ.”
“Vâng.”
…
Mạc Đình Kiên ở lại nhà cổ ăn trưa.
Nhà họ Mạc đông người, nhưng trong thời gian làm việc, có rất ít người ở nhà.
Lúc ăn cơm, chỉ có hai người Mạc Đình Kiên và Mạc Đình Phong.
Mạc Đình Kiên nhận lấy chai rượu mà người giúp việc đưa đến, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Đình Phong: “Uống chút rượu đi.”
Mạc Đình Phong hơi nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Con muốn uống rượu với bố à?”
Mạc Đình Kiên không nói nhiều, anh cầm ly rượu của Mạc Đình Phong lên, sau đó rót rượu vào, đưa cho ông ấy.
Mạc Đình Phong nhìn anh mấy giây, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Mạc Đình Kiên cầm ly rượu trước mặt mình, một hơi uống sạch, sau đó dốc ngược ly rượu cho Mạc Đình Phong nhìn, ra hiệu anh đã uống xong.
Mạc Đình Phong không một hơi uống sạch như Mạc Đình Kiên, ông ấy chỉ uống một ngụm nhỏ: “Bố lớn tuổi rồi, không thể so sánh với mấy người trẻ như con, rượu phải uống từ từ.”
“Ông mới hơn năm mươi tuổi, đã bắt đầu tiếc mạng rồi sao?” Mạc Đình Kiên nở một cười khó hiểu, không thể phân biệt cảm xúc trên mặt anh.
Hình thức ở chung của anh và Mạc Đình Phong luôn là như thế này, Mạc Đình Phong không tức giận.
“Điều đó không đúng lắm, bố vẫn đang chờ uống một chén trà của con dâu.” Mạc Đình Phong giống như vô tình hỏi: “Cẩm Vân giới thiệu một cô gái cho con, con đã gặp chưa?”
“Tôi đã gặp rồi.” Mạc Đình Kiên vừa nói, vừa rót rượu thêm cho Mạc Đình Phong.
Mạc Đình Phong cầm ly rượu lên, uống một ngụm: “Con cảm thấy cô bé đó như thế nào?”
Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ chăm chú nhìn ông ấy.
Đầu tiên Mạc Đình Phong nhíu mày, sau đó đưa tay lên ôm trán, giống như cảm thấy đầu hơi choáng váng.
Mạc Đình Kiên cong môi cười, giọng điệu mang theo trào phúng: “Ông đúng là già rồi, uống có ít rượu mà đã say.”
“Rượu…” Mạc Đình Phong chỉ kịp nói ra một chữ này, “bịch” một tiếng, nằm ở trên bàn cơm, hôn mê bất tỉnh.
Mạc Đình Kiên ngồi yên trong ba giây, sau đó mới cầm khăn ướt lau đi bột thuốc màu xanh còn sót lại trong móng tay, anh chậm rãi đi đến trước mặt Mạc Đình Phong, nhổ một sợi tóc của ông ấy.
Mặc dù đây là thủ đoạn hèn hạ, nhưng rất hữu dụng.
…
Hạ Diệp Chi hẹn Thẩm Lệ ăn cơm.
Chuyện tối hôm qua, Thẩm Lệ quan tâm cô, cho nên mới liên lạc với cô, còn cô lại không nói một tiếng nào liền rời đi, vì thế cô muốn mời cô ấy ăn cơm để chuộc tội.
Đúng lúc đoàn làm phim của Thẩm Lệ có ngày nghỉ, Hạ Diệp Chi mời cô ấy ăn cơm, cô ấy dĩ nhiên vui vẻ đồng ý.
Hạ Diệp Chi đặt chỗ ở một nhà hàng có tính riêng tư cao, cô đến đó từ sớm để chờ Thẩm Lệ.
Trước khi Thẩm Lệ đến, Hạ Diệp Chi đã gọi một cốc sinh tố dưa hấu cho mình.
Sinh tố dưa hấu vừa được mang lên thì Thẩm Lệ đến nơi.
Cô ấy đi đến, ngồi xuống đối diện Hạ Diệp Chi, đưa tay ra vén tóc của mình lên: “Thời tiết này nóng chết tớ rồi.”
Hạ Diệp Chi đẩy cốc sinh tố dưa hấu đến trước mặt cô ấy: “Cậu uống đi, vừa được mang lên đó.”
“Tớ yêu cậu chết đi được.” Thẩm Lệ cho cô một nụ hôn gió, sau đó cô ấy cầm cốc sinh tố dưa hấu lên, một hơi uống sạch.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới phát hiện, Thẩm Lệ không trang điểm.
“Hôm nay cậu không trang điểm đi ra ngoài, cậu không sợ bị chụp ảnh à?” Thẩm Lệ có gánh nặng của thần tượng, ngày thường nếu như không trang điểm, cô ấy sẽ không ra khỏi cửa.
Thẩm Lệ uống xong sinh tố dưa hấu, vẻ mặt thỏa mãn, dựa người vào ghế sofa: “Hiện tại tớ đang đi theo con đường thực lực, không cần trang điểm đã đủ xinh đẹp, tớ không sợ.”
.