Mạc Đình Kiên nheo mắt lại, dáng vẻ rất hưởng thụ: “Thời Dũng nói cho em biết à?”
Hạ Diệp Chi đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy giọng điệu nói chuyện của Mạc Đình Kiên hơi là lạ: “Cậu ta và Cố Tri Dân đều có số điện thoại của em hả?”
“…” Hiện tại hình như không phải là lúc thảo luận về đề tài này.
Hạ Diệp Chi mím môi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh không muốn nói thì thôi vậy.”
Cô nói như thế, trong lời nói mang theo một phần nào đó hờn dỗi, kết quả Mạc Đình Kiên thẳng thắn lên tiếng: “Ừ.”
Hạ Diệp Chi tức giận đến mức ném máy sấy tóc xuống ghế sofa: “Anh tự sấy tóc đi!”
Mạc Đình Kiên mở mắt, kéo Hạ Diệp Chi lại, giọng điệu của anh rất nghiêm túc: “Em đang làm, sao có thể bỏ dở giữa chừng như thế.”
“Anh quản em à?” Hạ Diệp Chi trừng mắt nhìn anh.
Mạc Đình Kiên kéo cô vào trong ngực: “Tuy anh không quản được, nhưng anh vẫn cần trị cho em biết tầm quan trọng của anh.”
Hạ Diệp Chi không cam lòng yếu thế, cô hất cằm lên.
Một giây sau, Mạc Đình Kiên đột nhiên đặt cô xuống ghế sofa, đưa tay cào ngứa cô.
“Ối…”
Hạ Diệp Chi nhất thời không đề phòng, cô bị động tác của Mạc Đình Kiên dọa sợ đến mức hét lên một tiếng, nhìn thấy tình thế không ổn, cô xoay người lên muốn chạy trốn.
Thế nhưng cô đâu phải là đối thủ của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên đưa tay ra kéo cô lại.
So với cô, Mạc Đình Kiên càng biết rõ những điểm mẫn cảm trên người cô hơn, anh vừa ra tay, Hạ Diệp Chi liền không thể ngừng cười.
“Mạc Đình Kiên, anh bỏ tay ra… Ha ha ha…”
Ban đầu Hạ Diệp Chi còn có thể chống đỡ được, nhưng phía sau, cô dứt khoát cầu xin tha thứ.
Cô cười đến mức sắp chảy cả nước mắt, cuối cùng Mạc Đình Kiên buông lỏng tay, đỡ cô lên.
Mạc Đình Kiên giúp cô lau nước mắt, hỏi cô: “Anh có trị được em không?”
Hạ Diệp Chi hất tay anh ra: “Anh đừng nói chuyện với em! Ngây thơ!”
“Anh ngây thơ ư?” Mạc Đình Kiên nhướn mày: “Vậy chúng ta thử lại lần nữa.”
Hạ Diệp Chi nhân lúc anh còn chưa kịp phản ứng, cô vội vàng đứng dậy chạy vào trong phòng ngủ, khóa trái cửa lại: “Đêm nay anh ngủ bên ngoài nhé.”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên đen thui: “Hạ Diệp Chi!”
Nghe thấy giọng nói ẩn chứa tức giận của Mạc Đình Kiên, trong lòng Hạ Diệp Chi cảm thấy vui vẻ.
Chẳng qua Hạ Diệp Chi không có khả năng thật sự để Mạc Đình Kiên ngủ ở bên ngoài, cuối cùng cô vẫn để anh đi vào phòng.
Chỉ là mãi cho đến lúc gần đi ngủ, Hạ Diệp Chi mới mơ hồ nhớ ra, Mạc Đình Kiên hình như chưa trả lời vấn đề của cô.
Bản lĩnh chuyển đề tài của Mạc Đình Kiên, thật đúng là càng ngày càng giỏi.
Hôm sau.
Lúc Hạ Diệp Chi thức dậy, Mạc Đình Kiên đã đi làm từ sớm.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, hiện tại Hạ Diệp Chi cảm thấy rất lo lắng cho Mạc Đình Kiên.
Cô từ trên giường ngồi dậy, gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Trong lúc chờ điện thoại được kết nối, trong lòng cô còn cảm thấy hơi bất an, nhưng may mắn Mạc Đình Kiên rất nhanh đã nghe máy.
“Em dậy rồi à.” Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở của anh, không có bất kỳ tiếng động nào khác.
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Anh đang ở văn phòng sao?”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên lên tiếng, trong điện thoại truyền đến tiếng lật tài liệu.
“Anh làm đi nhé, em không quấy rầy anh nữa.”
Hạ Diệp Chi cúp điện thoại trước.
Mạc Đình Kiên đặt điện thoại di động xuống, ánh mắt anh một lần nữa dừng lại trên báo cáo xét nghiệm DNA mà anh vừa mới đọc được một nửa.
Vừa rồi ở trong điện thoại, Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng anh lật tài liệu, nhưng thật ra, anh đang lật xem báo cáo xét nghiệm DNA.
Anh đọc rất chậm, lúc nhìn thấy kết quả phía sau, anh đột nhiên trầm thấp cười lạnh một tiếng.
Thời Dũng đứng ở đối diện bàn làm việc, nhìn thấy Mạc Đình Kiên vừa lật xem tài liệu vừa cười, trên người cậu ta nổi một tầng da gà.
Cậu buông tầm mắt xuống, không dám nhìn vào báo cáo xét nghiệm DNA ở trước mặt Mạc Đình Kiên.
Sáng nay trên đường đi làm, Mạc Đình Kiên phân phó cậu đến lấy báo cáo xét nghiệm DNA này về.
Cậu không dám mở ra nhìn xem bên trong là gì, đồng thời cũng không cách nào suy đoán xem báo cáo xét nghiệm DNA này là của ai, thế nhưng mơ hồ đoán được nó có liên quan đến nhà họ Mạc.
Thời Dũng hơi cúi đầu xuống, nói: “Cậu chủ, nếu như cậu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Mạc Đình Kiên ném báo cáo xét nghiệm DNA này xuống trước mặt cậu ta: “Cậu đem cái này gửi đến nhà cổ.”
Thời Dũng đưa tay cầm lấy báo cáo xét nghiệm DNA lên: “Phần người nhận ghi tên ai đây?”
Quả nhiên là có liên quan đến người nhà họ Mạc.
Mạc Đình Kiên dựa người vào ghế, giọng điệu của anh hơi không tập trung: “Ai cũng được.”
Ai cũng được?
Thời Dũng không hỏi nhiều nữa, cậu ta xoay người rời đi.
Buổi tối, Mạc Đình Phong vừa vào cửa liền có người giúp việc chạy ra nghênh đón, nhận lấy áo khoác trên tay ông ta rồi nói: “Ông chủ, có người gửi một bưu kiện chuyển phát nhanh đến, trên đó không viết tên người gửi và người nhận, ngài có muốn mở ra luôn bây giờ không?”
Hiện tại ông cụ Mạc đã ở trong trạng thái không còn minh mẫn nữa, Mạc Đình Phong dĩ nhiên trở thành người đứng đầu mới của nhà họ Mạc, trong nhà có chuyện gì, đương nhiên phải báo cho ông ta biết.
Chuyển phát nhanh?
Mạc Đình Phong trầm ngâm một lát, sau đó lên tiếng: “Lấy ra đây.”
Người giúp việc nghe thấy thế, xoay người đi lấy bưu kiện chuyển phát nhanh đến.
Mạc Đình Phong xé bưu kiện chuyển phát nhanh, lấy ra một chiếc túi giấy kraft.
Ông ta ước lượng chiếc túi giấy, hơi nặng, bên trong có tài liệu.
Ông ta mở chiếc túi giấy kraft, đưa tay lấy phần tài liệu bên trong.
Chẳng qua vừa mới nhìn thấy một góc của tài liệu, sắc mặt Mạc Đình Phong trầm xuống.
Tay của ông ta cứng ngắc ở đó, sắc mặt âm trầm nói: “Tất cả ra ngoài.”
Đám người giúp việc không đoán ra được vì sao Mạc Đình Phong lại trở mặt nhanh như thế, nhưng bọn họ không dám hỏi nhiều, tất cả đều vội vàng đi ra ngoài.
Lúc đám người giúp việc chuẩn bị đi ra ngoài, Mạc Đình Phong lên tiếng: “Khoan đã.”
“Ông chủ, còn có việc gì sao?” Người giúp việc đi sau cùng, quay đầu lại.
Giọng điệu Mạc Đình Phong âm trầm: “Đi gọi cô chủ đến đây.”
Người giúp việc hiểu cô chủ mà Mạc Đình Phong đang nói đến là Mạc Liên.
Mạc Liên nhanh chóng đến.
“Anh à, có chuyện gì thế?” Mạc Liên biết nếu như không có việc gì, Mạc Đình Phong sẽ không gọi bà ta đến đây, lần này ông ta vội vàng gọi bà ta đến, nhất định là có việc gấp.
Sắc mặt Mạc Đình Phong ngưng trọng, đưa chiếc túi giấy kraft cho bà ta: “Em đọc cái này đi.”
Trong lòng Mạc Liên hơi cảm thấy bất an, bà ta nhận chiếc túi giấy kraft, sau đó lấy tài liệu bên trong ra, chỉ mới liếc thoáng qua, sắc mặt đã trở nên sợ hãi: “Đây là…”
Ánh mắt Mạc Đình Phong lóe lên tia sáng sắc bén: “Là Đình Kiên, nó đã phát hiện ra.”
Cả người Mạc Liên run rẩy, lắp bắp nói: “Chuyện này, chuyện này, làm sao có thể như vậy! Thằng bé… Làm sao thằng bé phát hiện ra? Liệu có phải là người khác không?”
“Người biết Tuấn Tú là con trai riêng của anh, ngoại trừ nó thì còn ai vào đây nữa? Nó đang khiêu khích anh!” Mạc Đình Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt ông ta lóe lên sự tàn nhẫn: “Cho dù nó biết thì sao chứ? Trong tay anh còn có hậu chiêu, nó có thể làm gì được anh?”
“Anh… Đình Kiên… Thằng bé quá thông minh, chúng ta…” Cả người Mạc Liên run rẩy: “Không được…”
So với bà ta, Mạc Đình Phong bình tĩnh hơn nhiều, ông ta vươn tay, giữ chặt lấy bả vai của bà ta: “Em không cần lo lắng, con gái của nó đang nằm trong tay anh, chừng nào nó còn cần cô con gái này, nó sẽ không thể làm gì được chúng ta, dĩ nhiên cũng sẽ không dám đem chuyện này nói ra bên ngoài.”
“Làm sao con gái của Đình Kiên lại ở trong tay anh?” Sau khi đón Tết xong, Mạc Liên liền trở về nước M, bà ta không biết những chuyện xảy ra sau đó.
.