Hạ Diệp Chi hơi nghi ngờ, sau đó cô quay trở về chỗ Tần Thủy San.
Hiện tại là giờ cơm tối, trong nhà hàng có rất nhiều người.
Hạ Diệp Chi ngồi xuống trước bàn ăn, cô quay đầu, xuyên qua đám người, nhìn về phía phòng riêng mà Mạc Đình Kiên đi vào.
Trước đó nghe Mạc Đình Kiên nói, anh đang ở ngoài ăn cơm, cô còn cho rằng anh đi chung với Cố Tri Dân, thì ra là anh cũng chỉ mới đến thôi.
Chẳng qua nếu như Mạc Đình Kiên hẹn Cố Tri Dân cùng nhau ăn cơm, Cố Tri Dân nhất định đã đến từ sớm.
Như vậy, Mạc Đình Kiên hẹn ai đến đây?
Không bao lâu sau, lúc một người quen đi vào bên trong nhà hàng, ánh mắt Hạ Diệp Chi dõi theo ông ta, nhìn thấy ông ta đi về phía phòng riêng mà Mạc Đình Kiên vào, vẻ mặt cô không khỏi ngạc nhiên.
Đại sảnh và khu vực phòng riêng được ngăn cách, bên khu vực phòng riêng yên tĩnh hơn.
“Hình như cô không tập trung, cô đang nhìn gì thế?” Tần Thủy San ngồi đối diện cô, cô ta quay đầu, nhìn theo tầm mắt cô, đúng lúc nhìn thấy Mạc Đình Phong bước vào một phòng riêng.
Vẻ mặt Tần Thủy San rất phấn khích, thế nhưng lại thận trọng, nhỏ giọng hỏi: “Đó không phải là Mạc Đình Phong, ba chồng trước của cô à?”
“Đúng thế.” Hạ Diệp Chi lên tiếng, suy nghĩ của cô đã sớm bay xa.
Mạc Đình Kiên hẹn Mạc Đình Phong ăn cơm sao?
Hiện tại quan hệ của hai người này giống như nước với lửa, làm sao bọn họ có thể đi ăn cơm riêng với nhau được?
Chẳng lẽ “tin đồn” kia, thật đúng là do Mạc Đình Kiên sai người tung ra, cho nên Mạc Đình Phong đến đây để thương lượng với Mạc Đình Kiên?
“Cô biết không? Hiện tại tôi rất muốn gọi điện báo cho đám phóng viên biết.” Tần Thủy San nói xong lại lắc đầu: “Cho dù tôi báo cho bọn họ biết, có lẽ cũng không ai dám đến phỏng vấn ba chồng trước của cô.”
“Cái gì mà ba chồng trước, cô có thể đừng nói khó nghe như vậy không.” Quan trọng nhất là sau khi nghe xong, cô cảm thấy khó chịu.
Tần Thủy San im lặng, nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
“Sao thế?” Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt: “Nếu cô thích cách xưng hô đó thì cũng không sao…”
Tần Thủy San đột nhiên nói một câu: “Nói thật lòng, tôi không tin cô và Mạc Đình Kiên thật sự ly hôn.”
“Ồ?” Hạ Diệp Chi chớp mắt: “Thật sao? Dáng vẻ này của cô, giống như cô rất hiểu Mạc Đình Kiên…”
“Cảm giác! Đó là cảm giác, cô hiểu không? Có một số người, chỉ nhìn thôi cũng thấy thuận mắt, không giống loại người xấu xa đi làm tình nhân gì đó, còn Mạc Đình Kiên, anh ấy thuộc tuýp người, một khi đã nhận định ai đó, anh ấy sẽ không bao giờ thay đổi, tôi nghi ngờ các người không ly hôn, mà chính là…”
Tần Thủy San nói đến đây, cô ta đột nhiên dừng lại.
Hạ Diệp Chi bị ánh mắt của Tần Thủy San làm cho không được tự nhiên, cô nhíu mày hỏi: “Mà chính là cái gì?”
Tần Thủy San gằn từng chữ một, bổ sung lời nói phía sau: “Cô đá anh ấy!”
“Khụ…” Hạ Diệp Chi bị sặc nước: “Cô có thể đừng nói chuyện lấp lửng như thế không?”
Tần Thủy San mở to mắt: “Thật đúng là cô đá anh ấy à?”
Cô ta chỉ tùy tiện nói mấy câu, chẳng lẽ cô ta thật sự đã đoán trúng?
“Ngày mai cô còn phải đi đến chỗ quay phim đấy, ăn xong thì về nhà nghỉ ngơi, nếu cô còn nhiều chuyện như vậy, cô nên đổi sang làm paparazzi …”
“Tôi mà làm paparazzi, ngày nào tôi cũng bám theo cô để săn tin!”
“…”
Hai người bọn họ ăn cơm tối xong, Tần Thủy San bị trợ lý của mình gọi đi.
Hạ Diệp Chi vẫn luôn chú ý đến phòng riêng của Mạc Đình Kiên, nhưng không thấy anh đi ra.
Hạ Diệp Chi do dự một lúc, sau cùng vẫn quyết định đi đến đó nhìn một lúc.
“Một, hai, ba…”
Trước đó, Hạ Diệp Chi đi theo sau lưng Mạc Đình Kiên, cô nhớ rất rõ phòng riêng của anh ở chỗ nào, chính là căn phòng số sáu.
Sau khi đến nơi, Hạ Diệp Chi tựa người vào khung cửa, lúc cô đang muốn áp tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong, liền nhìn thấy có nhân viên phục vụ đi đến, cô vội vàng cầm điện thoại di động, giả bộ gọi điện thoại.
Cô vừa giả bộ gọi điện thoại, vừa chú ý xem bên kia có người đi đến hay không.
Chờ đến khi trên hành lang không còn bóng dáng ai khác, cô liền cất điện thoại di động đi.
Lúc cô đang dự định áp tai lên cửa, chỉ thấy “két” một tiếng, cửa phòng được người bên trong mở ra.
Cả người Hạ Diệp Chi cứng đờ, cô còn chưa nhìn thấy rõ người bên trong là ai, Hạ Diệp Chi đã cảm giác được một cái tay lớn đặt trên vai mình, ngay sau đó, cô bị đẩy sang một bên.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng riêng bị đóng lại.
Cô vừa quay đầu liền thấy sắc mặt âm trầm của Mạc Đình Kiên, anh đang chăm chú nhìn cô.
Hạ Diệp Chi cảm thấy bầu không khí hơi xấu hổ, lúc này cô nên nói gì đó mới được.
Cô cảm thấy hơi chột dạ, hỏi: “Anh sao thế?”
Mạc Đình Kiên không nói hai lời, kéo tay cô đi về phía cửa thang máy.
Bước chân của anh rất dài, đi lại nhanh, Hạ Diệp Chi căn bản không theo kịp, gần như là bị anh kéo đi.
Sắc mặt của Mạc Đình Kiên không tốt lắm, trên người anh tản ra hơi thở nguy hiểm, Hạ Diệp Chi không dám nói lời nào.
Mạc Đình Kiên dẫn Hạ Diệp Chi đến phòng dành riêng cho anh ở Kim Hải, lúc này anh mới buông lỏng cô ra.
Hạ Diệp Chi xoa cổ tay bị đau nhức của mình, cô chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe thấy Mạc Đình Kiên nặng nề hỏi: “Làm sao em lại ở đó?”
Hạ Diệp Chi vội vàng nói: “Em và Tần Thủy San cùng nhau ăn cơm.”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Anh đang hỏi em, vì sao em lại đứng ở trước cửa phòng riêng, em dự định làm gì?”
“Em nhìn thấy anh và ba anh, một trước, một sau đi vào phòng riêng đó, cho nên….”
Hai chữ “ba anh” trong lời nói của Hạ Diệp Chi đã chọc giận Mạc Đình Kiên, vẻ mặt anh hung dữ cắt ngang lời cô, giọng nói âm trầm: “Ba anh?”
Hạ Diệp Chi vội vàng đổi giọng: “Mạc Đình Phong…”
Ban đầu, khi cô “kết hôn” với Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Phong có đi gặp cô một lần.
Khi đó, chẳng qua cô cảm thấy Mạc Đình Phong là một người hơi xa cách.
Làm một người ba, có lẽ ông ta có nỗi khổ tâm riêng của mình.
Thế nhưng những chuyện xảy ra sau này, hoàn toàn phá vỡ những suy nghĩ đó của cô.
Trên vấn đề về gia đình và tình cảm, không thể nghi ngờ, Hạ Diệp Chi là một người mềm lòng.
Nếu không cũng sẽ chẳng ở nhà họ Hạ nhẫn nhịn biết bao nhiêu năm rồi mới mất hết hy vọng.
Liên quan đến chuyện Mạc Đình Phong có con riêng, theo như Hạ Diệp Chi thấy, chuyện này có thể tha thứ được, với điều kiện tiên quyết, những gì bọn họ nói về thân thế của Trần Tuấn Tú là hoàn toàn đúng sự thật.
Mạc Đình Kiên cúi đầu, nhìn dáng vẻ sợ anh tức giận của Hạ Diệp Chi, ánh mắt anh lóe lên sự bất đắc dĩ, giọng nói của anh dịu dàng hơn, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc: “Sau này gặp Mạc Đình Phong, em nhớ phải đi đường vòng nhé.”
“Ồ.” Hạ Diệp Chi trả lời cho có lệ, hỏi: “Anh và ông ta nói chuyện gì thế?”
“Chuyện riêng mà thôi.” Mạc Đình Kiên nói xong, xoay người ngồi xuống sofa.
Anh buông tầm mắt xuống, hai chân vắt chéo, dáng vẻ không muốn nói nhiều.
Người đàn ông này, một khi có chuyện gì không muốn nói cho cô biết, anh sẽ lộ ra vẻ mặt đó.
Về điểm này, Hạ Diệp Chi rất hiểu anh.
Hạ Diệp Chi đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh: “Chuyện “tin đồn” là như thế nào vậy anh? Anh cho người truyền đi à?”
Tuy anh không muốn nói nhiều lời, nhưng cô vẫn có thể hỏi.
“Không phải.” Nói một cách chính xác, “tin đồn” này không phải do anh sai người truyền đi, anh chỉ gửi email riêng cho một phóng viên nào đó mà thôi.
.