Với những gì Mạc Đình Kiên nói, Hạ Diệp Chi một chữ cũng không tin.
Mạc Đình Kiên đột nhiên nói: “Thời gian gần đây anh rất bận, nếu như em có việc gì thì gọi cho Cố Tri Dân.”
“Anh bận chuyện gì?” Hạ Diệp Chi thắc mắc: “Vì chuyện cổ phiếu của Mạc Thị đang trượt giá sao?”
Mạc Đình Kiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, Hạ Diệp Chi đang chờ câu trả lời của anh, nhưng kết quả anh lại chồm người lên hôn cô.
“Mạc…” Hạ Diệp Chi ngửa người ra sau, cố gắng né nụ hôn của anh.
Mạc Đình Kiên hơi lùi chút, tay nới lỏng cà vạt nói: “Giường trong phòng khách ở Kim Hải đều là do anh cho người đặt mua từ nước ngoài về, cảm giác rất thoải mái, em có muốn thử không?”
Mặt của Hạ Diệp Chi đỏ bừng, đẩy mạnh anh ra: “Em về đây!”
Mạc Đình Kiên không đề phòng nên bị cô đẩy ngã nhoài trên ghế sofa.
Thế là anh bèn nằm hẳn trên sofa, ưỡn người lười biếng nói: “Em thật sự không muốn thử sao?”
Đáp lại anh là tiếng đóng cửa thật mạnh.
Sau khi Hạ Diệp Chi rời đi, sắc mặt Mạc Đình Kiên dần dần nhạt đi.
Anh xoay người ngồi dậy, lấy bao thuốc lá trên người ra, rút ra một điếu rồi châm lửa lên hút.
Hạ Diệp Chi bực mình lái xe trở về nhà.
Cô cứ tưởng rằng Mạc Đình Kiên đã xảy ra chuyện gì, kết quả thì cũng là cái bộ dạng không biết xấu hổ như thường ngày.
Hạ Diệp Chi sực nhớ trái cây trong tủ lạnh đã hết, nên giữa đường cô có quay xe ghé siêu thị mua chút trái cây về nhà.
Khi cô xách theo túi trái cây về nhà, mở cửa bước vào, mọi thứ đều rất bình thường.
Chỉ là lúc cô đang cho trái cây vô tủ lạnh, đúng lúc cô cầm trái chuối lên, đột nhiên một người đàn ông quấn khăn tắm từ phòng ngủ của cô bước ra.
Hạ Diệp Chi giật mình bật lùi sau mấy bước: “Anh…anh anh anh là ai?”
Mặc dù cô đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói lắp bắp của cô đã đủ để chứng tỏ cô đang hoảng sợ đến mức độ nào.
Đêm hôm khuya khoắt, cô, người phụ nữ sống một mình khi vào nhà lại phát hiện một người đàn ông đi ra từ phòng ngủ của mình, đã vậy bộ dạng nhìn như là vừa tắm xong và chỉ quấn mỗi cái khăn tắm trên người…
Cho dù thời còn trẻ cô cũng thuộc tuýp đã từng có chiến tích đánh nhau, hoặc có chút bạt mạng ngang ngược, nhưng bây giờ cô vẫn không thể không lo sợ.
Người đàn ông sải bước chân dài đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Không nhận ra tôi sao?”
Người đàn ông đứng trước mặt cô, anh ta cao hơn cô một cái đầu, có vẻ như chiều cao ngang tầm với Mạc Đình Kiên, mắt sáng, chân mày nhọn nhìn có vẻ rất anh hùng.
Toàn thân trên người chỉ duy nhất mỗi cái khăn quấn thân dưới, khuôn mặt của anh ta đối nghịch với cơ thể đầy vết sẹo, nhìn có vẻ như không phải thành phần đàng hoàng.
Trên người anh ta vẫn còn đọng lại vài giọt nước, hơi nước mát lạnh lan tỏa ra chứng tỏ vừa tắm nước lạnh.
Người đàn ông này đêm hôm khuya khoắt đột nhập vào nhà cô, lại còn dùng phòng tắm của cô, dùng khăn quấn của cô nữa, có khác gì là biến thái không!
Trong lòng Hạ Diệp Chi dấy lên hồi chuông cảnh báo, lúc anh ta tiến đến gần cô hơn, cô liền nhanh chóng chạy qua bếp chộp lấy dao với tốc độ nhanh nhất có thể, mặt cô cảnh giác hét lớn: “Anh đừng qua đây!”
Dáng người của người đàn ông này gần giống như Mạc Đình Kiên, cơ thể săn chắc như vận động viên, nên cô biết nếu như mà cô đánh nhau thì chắc chắn cô sẽ không đánh lại anh ta.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm anh, sợ anh ta sẽ làm gì mình, tay còn lại của cô len lén luồn vào túi quần để lấy điện thoại.
Người đàn ông nhìn thấy động tác của cô, môi nhếch cười nhẹ, tự mình lầm bầm nói: “Có vẻ như cô thật sự không nhớ tôi rồi, vậy thì tôi tự giới thiệu lại vậy: tôi là Lưu Chiến Hằng.”
Anh vừa nói vừa đưa một tay hướng về phía Hạ Diệp Chi có vẻ như muốn thực hiện nghi thức bắt tay chào hỏi, trên mặt anh ta vẫn giữ nụ cười, dáng vẻ tưởng chừng như vô hại.
Quỷ mà cũng vô hại sao.
Người bình thường có ai giống tên Lưu Chiến Hằng này đêm hôm khuya khoắt đột nhập vào nhà người phụ nữ sống một mình để tắm không?
Hạ Diệp Chi đã mò tìm được điện thoại của mình, cô nhẹ nhàng nghiêng nhẹ người nhằm để che mắt Lưu Chiến Hằng không nhìn thấy cô đang cầm điện thoại di động.
Nhưng mà động tác của người đàn ông này nhanh hơn so với tưởng tượng của cô.
Anh ta ra tay như thế nào Hạ Diệp Chi chưa kịp nhìn rõ, chỉ cảm giác cổ tay hơi đau, mới phát hiện con dao trong tay cô đã bị anh ta cướp đi.
Anh ta dùng sức kéo cô về phía mình, Hạ Diệp Chi không mạnh bằng nên không thể chống cự lại, bị động bị kéo qua.
Vừa áp gần người, Hạ Diệp Chi phản xạ theo bản năng, co đầu gối lên dùng sức đạp mạnh vào ‘chỗ nào đó’ của anh ta.
‘Shit…’ Lưu Chiến Hằng đau đến hít một hơi.
Anh ta nhăn mặt, biểu cảm trong mắt không biết là đang cười hay đang tức giận: “Cô là người phụ nữ đầu tiên thoát ra từ tay tôi mà còn dám đụng vào chỗ đó của tôi.”
Hạ Diệp Chi không còn tâm trí đâu mà để ý chỗ nào với chỗ nào của anh ta, nhân cơ hội cô chạy vụt ra ngoài, vừa chạy vừa đưa tay vào túi lấy điện thoại.
Kết quả, trong túi rỗng tuếch.Cô liền quay đầu lại, Lưu Chiến Hằng một tay vòng trước ngực, tay còn lại đang cầm điện thoại của cô.
Lưu Chiến Hằng giơ điên thoại trên tay lên: “Cô đang tìm cái này sao?”
Nói xong, anh ta đưa điện thoại lên, mở ra phần kỷ lục điện thoại, vừa xem vừa lên tiếng đọc: “Mạc Đình Kiên, Cố Tri Dân, Tiểu Lệ, Thủy San…Trong đây có hai tên nghe có vẻ hơi quen tai.”
Vừa nói anh ta vừa xoay qua nhìn Hạ Diệp Chi, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng.
Hạ Diệp Chi lúc này vẫn chưa hiểu được chuyện gì, cái tên Lưu Chiến Hằng này không phải là loại ăn trộm biến thái thông thường, nếu như người này thật sự muốn làm hại cô thì chắc chắn sẽ không để cô có cơ hội chạy thoát khỏi tay mình.
Động tác của anh ta rất nhanh, lấy điện thoại của cô mà cô không hề hay biết, người này tuyệt đối không phải là người bình thường.
Hạ Diệp Chi đứng bên cạnh cửa, cực kỳ bình tĩnh nhìn anh: “Rốt cuộc anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”
“Lưu Chiến Hằng nè, lần trước chia tay vội quá nên không kịp cho cô biết tên của tôi.” Anh ta vừa nói vừa đưa điện thoại của cô lên tự selfie: “Nhưng mà cô không cần phải tự giới thiệu, tôi biết tên cô là Hạ Diệp Chi, người tên Mạc Đình Kiên này là chồng cũ của cô…”
Hạ Diệp Chi càng đề cao cảnh giác: “Làm sao mà anh biết tôi?”
“Cô cứ hai ba ngày lại lên hot search, muốn không biết cũng không được.” Lưu Chiến Hằng vừa nói vừa nhìn hình mới chụp: “Không tệ, tôi cũng ăn ảnh lắm chứ, cô cũng đẹp nè, để tui up hình này lên tường facebook của cô…”
Chờ chút, hình chụp…
Lưu Chiến Hằng vừa mới tự selfie, trên người anh chỉ mỗi cái khăn quấn thân dưới, lại còn chụp cả cô vào trong đó!
Lại còn muốn up hình đó lên facebook!
Hạ Diệp Chi nhắm mắt lại, bước lên trước: “Anh chụp cái gì! Trả điện thoại cho tôi!”
“Chờ chút, chưa up lên mà…” Lưu Chiến Hằng giơ cao điện thoại, Hạ Diệp Chi thấp hơn anh ta rất nhiều, nên không thể nào với tới điện thoại được.
Mà trên người anh ta chỉ mỗi cái khăn quấn thân dưới, Hạ Diệp Chi không dám đụng đến anh ta.
Hạ Diệp Chi nhìn đoán chừng người đàn ông này là cố tình đến để tìm cô, tuy không biết là lý do gì, nhưng cô vẫn là chạy thoát thân trước vẫn hay hơn.
Thấy Hạ Diệp Chi có vẻ muốn chạy ra ngoài, Lưu Chiến Hằng gọi cô lại: “Điện thoại không lấy nữu sao, không sợ tôi up lên à?”
“Tùy anh.” Hạ Diệp Chi chạy tới chỗ cửa ra vào, rồi mở cửa ra.
.