Bị Mạc Đình Kiên đánh, Mạc Đình Phong nôn ra mấy ngụm máu tươi, không nói nổi một câu hòan chỉnh.
“Mày…” Ông ta há miệng, máu tươi từ trong cổ họng tuôn ra.
“Đình Kiên, cháu đừng đánh nữa, cháu sẽ đánh chết ông ấy mất.” Mạc Liên lao đến kéo Mạc Đình Kiên, nhưng bị anh hất mạnh ra, ngã trên mặt đất.
Mạc Liên chống người, vuốt ngực ngồi dậy: “Đình Kiên, cô biết chúng ta đã sai, không hợp thói thường, Nhưng mà …”
Mạc Đình Kiên đột nhiên buông lỏng Mạc Đình Phong ra, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn bà ta, giọng nói u ám khó tả: “Bà biết Trần Minh Hoàn chết như thế nào không?”
Nghe anh nói như vậy, ánh mắt Mạc Liên tỏ vẻ hoài nghi: “Chuyện của Minh Hoàn… Không phải ngoài ý muốn sao?”
Bà ta quay đầu nhìn Mạc Đình Phong : “Anh, chuyện Minh Hoàn là anh gây ra ư?”
Mạc Đình Phong nằm trên mặt đất, hít thở khó khăn, căn bản cũng không có sức trả lời Mạc Liên nữa.
Mạc Liên bụm mặt khóc rống lên, nghẹn ngào: “Cô chưa từng nghĩ tới tổn thương Minh Hoàn, xưa nay cô không hề muốn tổn thương bất kỳ ai, nhưng mà năm đó chúng ta đã làm sai một việc, một bước sai từng bước sai, sau đó phải dùng vô số lời nói dối che lấp đi.”
Mạc Đình Kiên không có tâm tư ở chỗ này nghe Mạc Liên sám hối.
Trên đời này, có sai lầm có thể được tha thứ, nhưng mà có một số sai lầm, dù dùng cả đời cũng không thể sửa chữa được.
Mẹ anh, cuộc đời Trần Tuấn Tú.
Có những tội phạm, dù thế nào cũng không thể tha thứ.
Mạc Đình Kiên đứng dậy, cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.
Anh mở cửa tầng hầm ra, Thời Dũng và vệ sĩ đã canh giữ ở bên ngoài.
Trông thấy Mạc Đình Kiên đi ra, họ cung kính đồng thanh hô: “Cậu chủ.”
“Tìm bác sĩ cho ông ta, đừng để ông ta chết.” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên không đổi nói.
Thời Dũng liếc nhìn bên trong: “Vâng.”
Ngay lập tức, bên trong đột nhiên vang lên “ầm” một tiếng.
Mạc Đình Kiên không quay đầu lại, Thời Dũng đứng đối diện anh nhìn vào bên trong, nói: “Bà Trần đập đầu vào tường tự sát.”
Trên mặt Mạc Đình Kiên không có bất kỳ thay đổi gì, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Đi xem xem đã chết chưa.”
Thời Dũng biết lúc trước tình cảm giữa Mạc Đình Kiên và Mạc Liên khá tốt, nhưng không ngờ họ sẽ đi đến tình trạng hôm nay.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên một chút, trên gương mặt lạnh lùng của Mạc Đình Kiên không có bất kỳ cảm xúc gì, lạnh lùng đến mức không giống người.
Thời Dũng rùng mình một cái, đi vào thăm dò hơi thở Mạc Liên.
Sau đó, anh ta quay lại bên cạnh Mạc Đình Kiên: “Vẫn còn thở.”
“Đừng để họ chết.” Nói xong, Mạc Đình Kiên nhấc chân rời đi.
Đối với họ thì cái chết quá dễ dàng.
Đối với Mạc Đình Kiên mà nói, cũng khó mà xả được cơn hận trong lòng.
Mạc Đình Kiên đi phòng khác tắm rửa, thay quần áo, rồi mới trở về phòng tìm Hạ Diệp Chi.
Nhưng khi anh về đến phòng, phát hiện trong phòng cũng không có người.
Mạc Đình Kiên biến sắc, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống, hung ác lên tiếng: “Hạ Diệp Chi đâu rồi?”
Vệ sĩ lập tức đáp: “Mợ chủ đi thăm ông cụ Mạc rồi.”
Nghe vậy, Mạc Đình Kiên quay người đi tới chỗ khu nhà của ông cụ Mạc.
Lúc này đã là chạng vạng tối, thời tiết hơi lạnh.
Khi Mạc Đình Kiên đến nơi, đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi và ông cụ Mạc ngồi đối diện dưới mái hiên.
Ông cụ Mạc vẫn dáng vẻ đó, ngây ngốc ngơ ngác ngoẹo đầu ngồi trên xe lăn, vẻ mặt thừ ra.
Hạ Diệp Chi ngồi bên cạnh ông ta, khẽ nói chuyện với ông ta.
Cũng không biết có phải ông cụ Mạc nghe thấy được hay không, chỉ thỉnh thoảng sẽ cười một chút, có điều nhìn thoáng qua như là cười ngây ngô.
Trông thấy Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên nhanh chân bước tới.
Cảm giác được có người tới, Hạ Diệp Chi quay đầu lại thì nhìn thấy anh, cô gọi tên anh: “Mạc Đình Kiên.”
Mạc Đình Kiên nhanh chóng đi tới trước mặt cô, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói có vẻ tức giận: “Không phải bảo em ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt sao?”
“Em không ngủ được, nên đến thăm ông, từ khi em từ Sydney trở về, vẫn chưa đến thăm ông.” Hạ Diệp Chi cầm tay ông cụ Mạc.
Ông lão đã từng không giận mà uy đó, biến thành bộ dáng này, nhìn cũng khiến người ta cảm thấy hơi chua xót.
Mạc Đình Kiên nhìn ông cụ Mạc một chút, dặn dò vệ sĩ bên cạnh: “Đưa ông đi.”
Sau đó, anh kéo Hạ Diệp Chi đi vào phòng.
“Em còn muốn chờ một lúc…” Hạ Diệp Chi không muốn đi cùng anh, không kìm được quay đầu nhìn ông cụ Mạc.
Mạc Đình Kiên không nói hai lời, trực tiếp bế cố lên.
Tại chỗ ngoặt, anh quay đầu liếc nhìn về phía phòng ông cụ Mạc.
Ông nội như bây giờ, có lẽ cũng là chuyện tốt.
Về đến phòng, Mạc Đình Kiên đặt Hạ Diệp Chi lên giường: “Em nghỉ ngơi đi, anh trông em.”
Hạ Diệp Chi cảm giác được, từ khi cô bị Trần Tuấn Tú bắt đi rồi bị thương, Mạc Đình Kiên càng trở nên cẩn thận chu đáo, còn có chút thần hồn nát thần tính.
“Vết thương của em thật chỉ là vết thương nhỏ.” Mấy ngày nay, Hạ Diệp Chi đã giải thích với anh chuyện này nhiều lần.
Mạc Đình Kiên chỉ nhìn cô một cái, đưa tay dặt góc chăn cho cô, không nói gì ngồi xuống giường, dáng vẻ nếu cô không ngủ anh sẽ cứ coi ở đây.
Không còn cách nào khác, Hạ Diệp Chi đành phải nhắm mắt lại.
Lúc lâu sau, cô phát hiện mình vẫn không ngủ được, liền mở to mắt, thì phát hiện Mạc Đình Kiên vẫn nhìn cô chằm chằm.
Thấy Hạ Diệp Chi tỉnh lại, mắt Mạc Đình Kiên nheo lại nguy hiểm.
Hạ Diệp Chi đành phải nhắm mắt lại nói chuyện cùng anh: “Anh định cứ ở đây sao? Anh không đi tìm Trần Tuấn Tú à?”
“Ngày mai anh ta sẽ chủ động tìm tới cửa.” Dứt lời, Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày: “Bây giờ em có thể ngủ chưa?”
“Em không ngủ được.” Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi: “Chỉ cần vừa nghĩ tới Mạc Hạ còn tại trong tay Trần Tuấn Tú thì em lại không ngủ được.”
Cô đã từng chứng kiến sự thay đổi của Trần Tuấn Tú, anh ta đã phát điên, cái gì cũng không quan tâm.
Bây giờ vừa nhắm mắt, trong đầu cô sẽ hiện ra đủ loại hình ảnh ngược đãi của Trần Tuấn Tú với Hạ Hạ.
Trong lòng cô thậm chí ngay cả một tia may mắn cũng không dám có.
Mấy ngày nay Mạc Đình Kiên trông cô rất kỹ, ngoài mặt cô hết sức phối hợp uống thuốc đi ngủ dưỡng thương, nhưng mà gần như cả đêm cô không ngủ yên.
Trong đêm tối, nhắm mắt lại thì đầu cô lại tỉnh táo, nghĩ đến Hạ Hạ thì cả người sẽ run rẩy.
Không thể ôm hy vọng với một kẻ đã bước một chân vào Địa Ngục.
Mạc Đình Kiên kéo căng hàm dưới, tay đặt trên giường nắm chặt, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: “Tối nay anh sẽ dẫn em đi gặp một người.”
“Ai?” Hạ Diệp Chi mở mắt ra.
“Tối nay em sẽ biết.”
Lúc ăn cơm tối, Hạ Diệp Chi xuống nhà dưới ăn cơm.
Lúc Hạ Diệp Chi đến phòng ăn, cô phát hiện trước bàn ăn đã có một người.
Là phụ nữ.
Người phụ nữ vừa nhìn thấy Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi đi tới, lập tức đứng dậy, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Tô Khương Nhung.”
.